Chị biết chồng từ thuở hai người chỉ có hai bàn tay trắng. Anh đen đúa, ít cười nhưng hay lam hay làm. Cũng nhờ cái tính siêng năng cần cù ấy mà anh chiếm được tình cảm của chị - cô gái thích đọc tiểu thuyết và hay mộng mơ. Thật ra, chị để ý anh chàng nói ngọt cười duyên ở đầu xóm hơn anh, nhưng không hiểu sao mỗi khi chị cần giúp đỡ thì chỉ mình anh xuất hiện. Vì thế, chẳng biết từ lúc nào, chị quên hẳn anh chàng chỉ biết cười kia.
Sau lần đó, chị nhận ra, mỗi kỳ vọng đặt cho anh chỉ là thêm một nhát cắt khiến sợi dây tình cảm có nguy cơ đứt rời. Thêm một kỳ vọng là thêm một nỗi sợ cho cả hai. Chị sợ anh thất bại. Anh sợ làm chị buồn. Chị sợ mình đặt lên vai anh áp lực quá lớn. Anh sợ sự cố gắng của mình chỉ làm tình hình càng tồi tệ hơn. Nỗi sợ phát triển quá nhanh và chính người đặt kỳ vọng sẽ bị tổn thương.
Ngày cưới nhau, chị hỏi anh có cần chị thay đổi điều gì không. Anh cười. Một nụ cười quyến rũ mà chưa bao giờ chị thấy ở một người đàn ông nào khác. Anh hỏi lại chị có còn muốn anh thay đổi. Chị cười lắc đầu, anh hãy là con người thật của mình để thỉnh thoảng chị nhận ra chồng mình tuyệt vời biết bao.
Bình luận của bạn