Nhưng còn về “khoảnh khắc đụng chạm” - nụ hôn hay một cái ôm trìu mến? Nếu sự thân mật rất cần cho cuộc sống, thì hành động đụng chạm đơn giản với người khác cũng quan trọng phải không?
Có lần tôi được đề nghị tới động viên tinh thần cho một phạm nhân đang chờ xử án. Tôi gặp anh ta tại nhà giam của tỉnh, tôi và anh ngồi trò chuyện một lúc tại khu phòng họp của trại giam.
Anh ta không biết tôi và dường như lo sợ sẽ làm thất vọng người bào chữa cho mình. Vì thế chúng tôi chẳng nói về điều gì khác quan trọng hơn chuyện anh ta có thể bị kết án bao lâu và có phạm phải những tội danh tòa kết án hay không. Anh cũng không chia sẻ gì hơn ngoài nỗi sợ hãi vào thời điểm đen tối đó của đời mình. Tôi cảm thấy như thể chúng tôi đã không “kết nối” được với nhau theo một cách ý nghĩa nhất và sau khoảng thời gian cho phép, tôi đứng dậy chuẩn bị ra về.
Như một sự thôi thúc tự nhiên, trước khi từ biệt, tôi chìa tay về phía anh. Anh nắm tay tôi thật chặt và gật đầu. Chẳng ai trong chúng tôi nói gì - chỉ đứng nhìn nhau trong khi tay nắm chặt. Sau một khoảnh khắc, anh bật khóc. Trong khi nức nở, anh cứ siết mãi tay tôi. Vì lẽ nào đó mà sự kết nối, sự đụng chạm con người đó, đã làm tan chảy chiếc đập ngăn băng giá và cảm xúc của anh ào ạt tuôn trào.
Khi cơn nức nở dịu dần, anh muốn được trò chuyện. Chỉ tới lúc này anh mới nói về nỗi sợ hãi và sự cô đơn của mình, anh kể tôi nghe những lo lắng cho gia đình nếu bị vào tù. Trong suốt lúc ấy, anh nắm chặt tay tôi như một người đang chết đuối túm được chiếc phao cứu hộ. Tôi tin rằng, nhờ sự tiếp xúc này, một hành động tiếp xúc cơ bản của con người, anh cảm thấy an toàn để có thể chia sẻ nỗi lòng sâu kín.
Tôi biết một phụ nữ mỗi tuần một lần tới gặp chuyên gia xoa bóp, ngay cả khi bà cảm thấy ổn, chỉ vì bà cần liều thuốc vật lý trị liệu đó. Việc thiếu đi những đụng chạm có thể là một trong những trở ngại lớn nhất của chúng ta để có được sự thân mật về cảm xúc và hạnh phúc.
Khi người ta hỏi ngôi sao điện ảnh Marily Monroe đã bao giờ bà cảm thấy được những người trong gia đình nhận nuôi mà bà sống cùng tỏ thái độ yêu thương, bà đáp rằng: “Có một lần, khi tôi khoảng bảy hay tám tuổi gì đó. Người phụ nữ tôi sống cùng đang trang điểm, và tôi ngắm nhìn bà. Bà ấy đang vui, vì thế bà với người qua và lấy tấm xốp phấn hồng vỗ nhẹ lên hai má tôi… Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy mình được bà yêu thương”.
Có thể bạn đang cần nhiều sự gần gũi hơn. Và có thể bạn biết có những người khao khát khẳng định rằng họ được ai đó yêu thương và họ không đơn độc trong thế giới này. Sự đụng chạm của bạn có thể hoàn tất những gì mà lời lẽ của bạn không thể. Và những khoảnh khắc đụng chạm đó có thể làm thay đổi một cuộc đời.
Bình luận của bạn