Ngày 1/12, chúng tôi tìm đến căn nhà tồi tàn của bà Hường. Bà Hường kể lại cái chết đau đớn của chồng mình trong những giọt nước mắt: “Trời ơi, y đức của bác sĩ ở đâu? Chắc họ thấy vợ chồng tôi nghèo nàn, rách rưới nên mới bỏ mặc. Lúc chồng tôi mệt kêu cứu nhưng không có bác sĩ nào đến điều trị”.
Nằm trên chiếc giường cũ trước bàn thờ chồng, bà Hường nói trong nghẹn nghèo: “Nhà nghèo quá không thể quàng thi thể anh ấy được lâu. Gia đình chúng tôi đã chôn cất anh Thắng vào 4 giờ sáng nay (tức sáng 1/12 - NV). Sáng ngày 29/11, chồng tôi còn chạy đò đưa khách từ bến tàu Năm Căn xuống Đất Mũi. Vậy mà chỉ trong buổi tối hôm đó ba mẹ con tôi đã mất ảnh mãi mãi”.
Hoàn cảnh nghèo khó, cả nhà bốn miệng ăn chỉ nhờ vào nghề chạy đò dọc chở thuê của ông Thắng. Sáng ngày 29/11, bà Hường cùng chồng xuống bến tàu Năm Căn bắt khách. Gần hết buổi trưa, ông Thắng mừng ra mặt vì có người khách yêu cầu chở xuống Đất Mũi, huyện Ngọc Hiển. Đến hơn 17 giờ chiều cùng ngày, người chồng này mang vài trăm ngàn tiền công về khoe với vợ con.
Bác sĩ Trần Minh Thiệt, Giám đốc Bệnh viện đa khoa huyện Năm Căn tuyên bố: “Tôi không thể trao đổi vì kết quả khám nghiệm pháp y đã có. Người nhà bệnh nhân muốn nói gì thì tùy”.
“Khoảng 22 giờ tối, tôi dọn cơm cho anh Thắng ăn, ăn xong anh ấy vào mùng ngủ. Hơn 23 giờ, anh Thắng kêu tôi chở đi bệnh viện vì thấy mệt trong người. Tính đâu tới bệnh viện, chồng tôi sẽ được cứu, ai dè anh Thắng chết thảm như vậy...”. Bà Hường nói.
Khi đến Khoa cấp cứu Bệnh viện đa khoa huyện Năm Căn, ông Thắng đi không được nên bà Hường cầu cứu các nhân viên y tế đưa ông Thắng vào trong. Bà Hường nhớ lại: “Lúc đó các bác sĩ đến bắt mạch, khám ngực…Trong số đó tôi biết một người là bác sĩ Tâm. Khám xong họ nói chồng tôi không sao nên đưa đi chụp hình. Nhưng chồng tôi không thể bước xuống xe đẩy, tôi nhờ các y bác sĩ giúp thì họ bảo chồng tôi không chịu hợp tác”.
Khi ông Thắng chụp hình xong, bà Hường có hỏi chồng bà bị bệnh gì thì các bác sĩ lại khẳng định ông Thắng không có bệnh, rồi chuyển chuyển ông Thắng về khoa cấp cứu. Bà kể: “Tại đây, bác sĩ trực ra toa kêu tôi xuống nhà thuốc bệnh viện mua thuốc gì đó (dạng thuốc ống) hơn 9.000 đồng về chích cho anh Thắng. Sau đó, họ bảo tôi mua thêm viên thuốc có giá 12.000 đồng cho anh Thắng uống. Lúc đó chồng tôi đã nôn ói, tôi hỏi bác sĩ nói chồng tôi say rượu nên ói xong sẽ khỏe lại”.
Sau khi làm vệ sinh tại nơi ông Thắng nôn ói theo yêu cầu của bác sĩ, bà Hường đưa ông Thắng vào phòng cách ly nằm vì bác sĩ bảo hết phòng. Tới nơi, bà Hường lại đưa ông Thắng trở ra giường nằm chờ trước khoa cấp cứu vì trong phòng cách ly vừa tối vừa nhiều muỗi.
Được một lúc, ông Thắng than mệt nên bà Hường chạy đến phòng bác sĩ trực hỏi: “Khi tôi hỏi chồng tôi có sao không mà anh ấy than mệt, nhân viên y tế trực quát “Bộ khi nãy bác sĩ không nói với bà là ông ấy say rượu hay sao mà hỏi hoài?”. Tôi không dám hỏi nữa và quay lại nơi chồng tôi nằm. Nghe anh ấy kêu lạnh nên tôi nói để tôi về nhà lấy mền. Nhưng khi tôi quay lại bệnh viện thì chồng tôi đã chết”. Bà Hường bức xúc.
Lúc đó chỉ có mình bà nên khi thấy ông Thắng chết bà đã quỵ xuống, không đi nổi. Bà Hường khẳng định: “Tôi chỉ biết khóc và kêu trời lúc chồng tôi chết. Các bác sĩ ở đó đưa xác chồng tôi lên xe cấp cứu của bệnh viện rồi kêu tôi lên xe để họ đưa xác chồng tôi về nhà”.
Một người dân ở khu vực 1, thị trấn Năm Căn cho biết hay tin ông Thắng chết, mọi người vội chạy đến bệnh viện, nhưng khi ra đến lộ tẻ cách nhà bà Hường chừng 200m thì thấy xe cấp cứu của bệnh viện chở xác ông Thắng về đến. Do đường nhỏ nên xe không thể chạy đến tận nhà, một vài người dân đã đưa xác ông Thắng từ đây vào nhà giúp bà Hường.
“Đến khi tôi bình tĩnh và nhận biết thì thấy mình ngồi bên xác chồng ở nhà. Tôi vừa khóc vừa điện thoại cho gia đình anh Thắng hay hung tin. Bà con bảo phải mổ tử thi để làm rõ nguyên nhân cái chết của chồng tôi”.
Theo yêu cầu của người nhà ông Thắng, khoảng 13 giờ chiều ngày 30/11, cơ quan chức năng tiến hành mổ tử thi ông Thắng và kết luận ông Thắng chết do nhồi máu cơ tim. Sau đó, gia đình đã lo mai táng cho người đàn ông xấu số này vào 4 giờ sáng ngày 1/12.
Khi được hỏi có yêu cầu cơ quan chức năng gì không, bà Hường ôm mặt khóc, nói lí nhí: “Tôi nghèo quá, không am hiểu pháp luật biết thưa kiện có thắng nổi họ không”.
Gia đình ông Thắng rất nghèo. Bản thân ông Thắng là thương binh ¾ (cụt một chân), bà Hiền cũng ốm đau liên tục.
Từ ngày ông Thắng chết, Bệnh viện đa khoa huyện Năm Căn không một lần đến thăm hỏi, động viên gia đình.
Chiều ngày 1/12, chúng tôi liên hệ với bác sĩ Trần Minh Thiệt, Giám đốc Bệnh viện đa khoa huyện Năm Căn, ông Thiệt tuyên bố: “Tôi không thể trao đổi vì kết quả khám nghiệm pháp y đã có. Người nhà bệnh nhân muốn nói gì thì tùy”.
Mời quý vị độc giả đọc tin hàng ngày về chủ đề sức khỏe tại suckhoecong.vn trong chuyên mục Điểm tin
Bình luận của bạn