Chị Hiền (Ba Đình – Hà Nội) năm nay 32 tuổi. Ở độ tuổi đó, thêm việc “một nách 2 con” như chị thì nhiều chị em khác trông đã sập sệ, lếch thếch lắm rồi. Nhưng với chị thì không. Vóc dáng vẫn thanh mảnh, vòng eo con kiến, vẻ đoan trang toát ra qua từng cử chỉ, điệu cười, bước đi.
Người ta nói, chị hai con nhưng vẫn “trông mòn con mắt”, càng xinh đẹp, mặn mà. Họ bảo rằng chồng chị sung sướng nhưng cũng sẽ khốn khổ vì nhìn thấy chị, đàn ông độc thân vẫn có thể xếp hàng dài để sẵn sàng đổ gục. Thế nhưng không ai biết nỗi khổ, niềm đau đang ngày một dày vò tâm can chị!
Ảnh minh họa
Về làm dâu, chị cũng bỡ ngỡ và hoang mang. Nhưng rồi chị nhanh chóng vượt qua. Nhà chồng vốn đã ưng mắt giờ càng thêm hài lòng vì chị chu đáo, tỉ mẩn trong việc vun vén, chăm sóc gia đình. Với nhà chồng thế là đủ.
Còn với chồng, sau khi mang thai và sinh đứa con đầu. Chị bắt đầu nhận thấy tình cảm vợ chồng không còn như lúc trước. Mỗi lần gần gũi với chồng, anh hùng hục khiến chị sợ hãi. Chị cố gắng chiều chồng nhưng chưa bao giờ thấy anh hài lòng. Mang chuyện tế nhị dò hỏi kinh nghiệm của mẹ chồng. Bà cười rồi phẩy tay: “Đàn ông cục súc, lúc nào cũng thích hùng hục. Rồi sẽ quen thôi”. Chị tạm yên lòng lúc đó, nhưng càng về sau chị càng sợ gần chồng. Chị tính toán mang bầu để có cớ hợp lý…
Nếu người ta hạnh phúc, hân hoan hơn khi chào đón đứa con đầu lòng thì với vợ chồng chị ngược lại. Chị vui ra mặt còn chồng thì tiu nghỉu. Chồng chị sợ mình bị bỏ rơi sau khi mang bầu, rồi sinh con. Để chồng đỡ hoang mang chị hứa vẫn sẽ cố, miễn là không ảnh hưởng đến con. Thế nhưng càng “chiều” anh, thì chị càng thấy bất ổn... Rồi bỗng chồng chị không “đòi hỏi” nữa. Chị biết ơn, thở phào nhẹ nhõm vì được thoải mái và vì chồng đã thông cảm!
Đứa thứ nhất xong, chuyện vợ chồng lại phải quay về như cũ. Chị gượng gạo như gái mới lần đầu, còn anh vẫn hùng hục xông vào như chưa bao giờ thỏa mãn. Chị lại tính sinh đứa thứ 2 như một cuộc chạy trốn tạm thời để cân bằng lại cảm xúc và tìm hiểu lại bản thân.
Khi mang bầu đứa thứ 2 chị bắt đầu thấy khoảng cách giữa mình và chồng ngày càng xa. Dẫu chị đáp ứng không còn gượng gạo nhưng vẫn khiến anh hững hờ bỏ ra phòng khách hút thuốc sau khi “xong trận”. Có nhiều hôm, anh than thở: “Em giống như khúc gỗ có nhánh”. Chị buồn nhưng không biết làm thế nào. Anh đòi hỏi, anh buộc chị phải thực hành theo những thứ mà chị chưa bao giờ ngờ đến. Anh bảo chị vứt cái vẻ đoan trang, đài các của mình ra khỏi giường, lúc gần anh. Thế là chị hiểu, anh chưa bao giờ hài lòng về một nửa vai trò của chị.
Sinh con được nửa năm, chị đau đớn khi phát hiện ra anh có bồ. Hơn thế việc anh cặp kè với người ta đã từ rất lâu. Tủi phận, chị hỏi lý do. Anh dù đuối lý vì hành vi bất chính bị phát giác nhưng vẫn vớt vát tự trọng bằng lý do vợ không “đáp ứng” được nên phải đi tìm bên ngoài. Khi chị mang nỗi ấm ức chồng đi ngoại tình ra công khai với cả nhà. Chị khóc nức bảo anh không yêu nữa thì cứ bỏ vợ. Sao phải hành hạ nhau. Những tưởng anh ăn năn nhưng anh lại cáu nhặng và phũ phàng: “Cô cứ ‘thủ công’ thì làm sao tôi ‘sướng’!”. Thử hỏi lúc nào cũng như khúc gỗ, làm cho xong thì có ai không chán! Làm sao không đi gái cho được. Có việc chiều chồng mà cũng không làm nổi thì đoan trang với đoan chính làm gì!”. Chị lặng người vì xấu hổ khi chồng không dè chừng kiên nể, không thèm giữ thể diện cho vợ mà nói thẳng toẹt điều tế nhị đó trước mặt mọi người...
Hai tuần nay, chị đóng cửa phòng nằm khóc. Cả nhà chồng rầu rĩ. Còn anh sau khi vò đầu, dứt tóc thì đi biệt, lúc về thì lặng thinh không nói hay hỏi han ai một lời nào...
Bình luận của bạn