Muốn chữa bệnh tâm - Ăn mày cửa Thánh (P.1)

Sức mạnh của niềm tin đã trợ giúp năng lượng tiềm ẩn của chính bản thân con người ta trỗi lên, giúp chiến thắng bệnh tật.

Bệnh tâm thần – Điều trị sớm để có hiệu quả tốt

Tâm bệnh ở người cao tuổi

Thiên Nhân tôi đã chứng kiến nhiều cuộc nhập đồng nhưng bản thân cũng vẫn thấy mờ mờ ảo ảo. Thôi thì chỉ đành tùy hứng viết lại thành truyện. Ngõ hầu, có lúc tỉnh giấc được trong cảnh chuyện thật thật hư hư.

Trong giới các ông đồng, bà bóng và các con nhang đệ tử trong giới hầu đồng thì khi nói đến đồng Chè thì không ai không biết tiếng. Thầy đồng Chè không chỉ là người có hơn 30 năm ra làm việc hầu Thánh mà ông còn được “người trong giới” biết đến với khả năng chữa bệnh. Giang hồ đồn đại không biết bao tích lạ mà kể, rằng thì là có người đến đây bị chứng ngộ điên vài năm, không mặc quần áo, chuyên đi lang thang, bỗng chốc, chẳng hiểu chạy chữa kiểu gì mà thấy mình lõa thể lại biết ngượng nghịu. Hay chuyện có cụ bà đã gần 80 tuổi, gia đình đưa đến khi lớp da trên thân thể bị bong trượt hết ra như người bị bỏng nước sôi. Dự hầu vài giá, uống vài lượt thuốc nước, đắp vài lượt thuốc bã được chế từ những loại kỳ hoa dị thảo gì chẳng ai biết. Vậy mà lành, như không…

Một giá hầu đồng (ảnh minh họa)

Bữa ấy, nghe chuyện lạ, lại nhân nhàn việc dạo chơi qua mạn này, Tỉnh Không quyết chí gặp mặt ông đồng Chè để hỏi chuyện Đạo, chuyện Đời, lại cả để chứng thực những chuyện thiên hạ đồn thổi về một “dị nhân” chuyên trị bệnh Thánh hành… Nhưng chưa kịp gặp, mới chỉ dừng chân ở quán nước kế bên cạnh phủ, vẫn còn vẳng tai nghe tiếng sênh đàn rộn ràng của một canh hầu đang diễn thế, lại đã được nghe một câu chuyện, dù bà hàng nước quả quyết là thực mà quả vẫn khó tin.

Người trong chuyện kể tên là Chu Quang Bảo, tuổi quãng lục tuần, ngụ gia mạn Văn Quán – Hà Đông, vốn dĩ đàn ông nên chẳng hay hầu chuyện Bụt - Thánh, tuần rằm mùng một hay thảng hoặc tiện dịp đi lễ cùng thê thì cũng chẳng phân được đình, đền, miếu, phủ,… chẳng qua cứ gặp tượng thì chắp tay kính lạy thành tâm. Ấy dưng, bỗng một ngày về đến đền vua cha Bát Hải ở Thái Bình, ngay khi vào lễ ở cung đầu tiên, thường nhân Chu Quang Bảo có cảm giác như bị trùm một tấm khăn kín, tựa như bị bóng đè. Sợ quá, Chu lão mở choàng mắt ra, chắp tay lại lần nữa. Cảm giác bị bóng đè lại xâm chiếm toàn bộ khắp thân mình... Tâm thần hoàn toàn bấn loạn, lúc ấy, thật khó có thể nói hết cảm giác khó chịu đến thế nào...

Thê cùng bạn hữu lập tức cấp cấp đưa Chu Quang Bảo trở về bản xá. Trên đường về, thấy Chu lão vật vã, ai nấy không khỏi lo lắng nặng lòng. Riêng Chu lão lúc ấy không hiểu sao lại chỉ niệm Bụt để ngài độ trì cho qua cơn quái bệnh, sau này sẽ nhất tâm phụng niệm dưới cửa các Ngài... Về đến nhà, Chu lão vẫn vật vã, 2 mắt đỏ như người say rượu nhưng vẫn nhất quyết yêu cầu con gái và gia đình đưa vào thương viện. Lạ một điều là, vào thương viện, các y nhân rất tận tình thăm khám nhưng Chu lão không cho ai động vào người, lại còn liên tục lảm nhảm những câu dọa dẫm khó hiểu, thái độ thì dữ tợn và nhất là ánh mắt thì vằn máu đỏ khè... Y nhân thương viện tạm thời kết luận là Chu lão bị sang chấn tâm thần, một dấu hiệu của bệnh thần kinh và yêu cầu chuyển sang trại điên bên Trâu Quỳ...

Trong lúc cả toàn gia và các y nhân đang bối rối thì có một tiểu nữ y nhân đến hỏi han Chu phu nhân, để tìm hiểu nguyên nhân xem tiền sử nội gia có có ai bị điên hay mắc các chứng loạn trí không... Sau một hồi trò chuyện, cuối cùng, phu nhân mới nói hiện trạng của Chu lão thành ra vậy là từ khi bước chân vào cung lễ ở đền Vua cha Bát Hải. Vừa hay, người bạn đi lễ cùng vợ chồng Chu lão cũng đến thăm. Sau khi biết chuyện thì khuyên nên đến cậy nhờ nhà thầy Chè, cũng chẳng độ quá xa đây. Được lời như cởi tấc tâm. Chu phu nhân sắm ngay một lễ quả cau, lá trầu. Tới phủ biện lễ, thầy nói ngay: “Lão nhân gia có đồng, do cau phu nhân mua chọn nên không xem được. Nhưng tôi cũng vẫn cứ tùy lễ mà làm cho lão gia nếu phu nhân hứa là sau khi lão gia khoẻ lại thì phải làm lễ cho ra trình đồng mở phủ. Khoảng giờ Tuất đêm nay lão gia sẽ tỉnh. Thập nhật - 10 ngày sau sẽ khoẻ mạnh bình thường!”. Vốn là người tín tâm với đạo Mẫu, Chu phu nhân chẳng ngại phát tâm ngay.

Do vẫn mê man trong thương viện nên Chu Quang Bảo không biết việc xảy ra, nhưng thật lạ là cũng đúng tầm giờ Tuất thì lão tỉnh dậy và bảo nữ tử cho uống chút sữa. Chu lão hoàn toàn tỉnh táo và đòi ra viện khiến ngay cả danh y Bích Hà là phó chủ thương viện cũng lấy làm lạ!

Lại cũng chưa hết chuyện lạ kỳ. Cũng trong thời điểm ấy, Chu Quang Bảo đang bị ung dịch ăn vào can. Lạ là càng uống thuốc thì bệnh càng tăng nặng thêm. Sau khi dứt bệnh Thánh, vợ chồng Chu lão lại nhất tâm nhờ cậy thầy Chè. May thầy lại bảo không lo, vài ngày nữa bệnh sẽ đỡ! Đúng là cầu được, ước thấy. Vài ngày sau, bệnh thuyên giảm và liều thuốc uống cũng giảm đi rất nhiều. Sau tới thương viện thị khám, các y nhân cũng rất ngạc nhiên và nói rằng: với lượng uống thuốc giảm đi như thế thì không thể nào có kết quả khả quan như vậy được!

Nói thế nào nhỉ, mọi phép nhiệm màu đều có thể xảy ra với tất cả mọi người. Miễn là người đó phải có niềm tin!

"Nhưng này, chú có tin không mà đến đây?”, bà hàng nước mạnh tay đặt cốc nước trà xanh nóng lên bàn. Nước trà hơi chút sánh ra ngoài, lan nhanh xuống mặt bàn hệt như câu chuyện kể. Tỉnh Không chợt giật mình, hỏi lại: “Nhưng tin cái gì chuyện gì cơ???” 

Thiên Không
  • Tags
Mời quý vị độc giả đọc tin hàng ngày về chủ đề sức khỏe tại suckhoecong.vn trong chuyên mục Tâm thức