Nguyễn Thị Phúc là con thứ 2
trong một gia đình thuần nông ở xã Tân Hợp, huyện Tân Kỳ, tỉnh Nghệ An. Từ lúc mới sinh ra, Phúc đã
không được lành lặn như những đứa trẻ khác, khi đôi chân của em không có dấu hiệu phát triển. Khi
các bạn cùng trang lứa chập chững biết đi, thì Phúc lại nằm yên như một đứa trẻ mới sinh. Đến lúc
em tròn 5 tuổi, cả nhà vỡ òa niềm vui khi thấy Phúc chập chững tập đi. Thế nhưng, những bước chân
của cô bé lúc này chỉ nhúc nhắc rồi lết trên sàn nhà. Thấy biểu hiện đôi chân của con gái rất lạ,
bố mẹ Phúc đưa em vào bệnh viện để thăm khám.
Cô học trò tàn tật với mơ ước thành dược sĩ
Qua thăm khám, bác sĩ kết luận đôi chân của Phúc bị khuyết là do di chứng của chất độc da cam
dioxin. Từ đó, Phúc lớn lên với đôi chân không lành lặn, lòng ham học và nghị lực phi thường của
bản thân Phúc đã lần lượt trải qua 12 năm theo học. Đặc biệt, trong những năm học cấp 3, Phúc phải
trọ học xa nhà gần 20 km.
Chia sẻ về cô con gái, bà Nguyễn Thị Hằng (39 tuổi) - mẹ Phúc cho biết: "Từ bé, Phúc đã thiệt thòi hơn các bạn khi đôi chân không được lành lặn. Thế nhưng, bù lại, nó là đứa ham học nên đã vượt qua 12 năm học dưới sự giúp đỡ của thầy cô và các bạn".
![](https://suckhoecong.vn/Images/Uploaded/Share/2014/07/11/0feantdthisinhdacbiet1.jpg)
Chia sẻ về cô con gái, bà Nguyễn Thị Hằng (39 tuổi) - mẹ Phúc cho biết: "Từ bé, Phúc đã thiệt thòi hơn các bạn khi đôi chân không được lành lặn. Thế nhưng, bù lại, nó là đứa ham học nên đã vượt qua 12 năm học dưới sự giúp đỡ của thầy cô và các bạn".
Trong kỳ thi đại học năm nay, Phúc đăng ký dự thi khoa Dược -
trường ĐH Y khoa Vinh. Chia sẻ về chọn ngành dược, Phúc cho biết: "Từ nhỏ, em đã ước mình trở thành
dược sĩ để có thể giúp đỡ phần nào những hoàn cảnh bệnh tật, khó khăn. Biết rằng việc theo học đối
với em sẽ rất khóc khăn, nhưng em sẽ cố gắng để thực hiện ước mơ của mình. Hi vọng rằng, sau này em
sẽ giúp đỡ được phần nào các bạn có hoàn cảnh giống em".
Qua hai ngày thi, Phúc tự tin cho biết, cả 3 môn thi em đều làm bài khá tốt. Hi vọng rằng, em sẽ
vượt qua được kỳ thi này để bước chân vào giảng đường đại học.
Dưới cái nắng như đổ lửa, vừa kết thúc môn thi cuối cùng, Phúc và mẹ nhanh chóng rời điểm thi để đón xe khách về Tân Kỳ. Nhìn bước chân tập tễnh trên đôi nạng gỗ của Phúc, chúng tôi đều khâm phục nghị lực của em và mong rằng ước mơ của cô bé này sớm thành hiện thực.
Dưới cái nắng như đổ lửa, vừa kết thúc môn thi cuối cùng, Phúc và mẹ nhanh chóng rời điểm thi để đón xe khách về Tân Kỳ. Nhìn bước chân tập tễnh trên đôi nạng gỗ của Phúc, chúng tôi đều khâm phục nghị lực của em và mong rằng ước mơ của cô bé này sớm thành hiện thực.
Bình luận của bạn