Ca sĩ Thu Phương về Hà Nội vào mùa đông trước liveshow cộng tác với Tú Dưa (Ảnh: Cường Kevin)
HLV The Voice 2015: Đàm Vĩnh Hưng - Thu Phương: Sức mạnh sao Thiên Bình
Thu Phương được chồng khen là "Người phụ nữ phi thường"
Thu Phương và những được - mất trong vai trò HLV
Nhìn ca sĩ Thu Phương xinh đẹp và lộng lẫy giữ vai trò huấn luyện viên cho "Giọng hát Việt" năm ngoái, không ai tin chị đã là bà mẹ của... bốn đứa con. Dạo này, chị còn thường xuyên đeo kính nữa...
Khi tôi trở về tham gia chương trình trong vai trò huấn luyện viên, con cái đã cứng cáp hơn, tôi cũng đã sắp xếp được công việc nên có thời gian đầu tư vào bản thân để hình ảnh tích cực hơn.
Còn đến tuổi nào để ý ai đó thích đeo kính, đội mũ là có một số thứ phải... che giấu rồi. (Cười) Nếu đeo kính cảm thấy thoải mái, tự tin hơn thì đó là điều nên. Đeo kính giúp tôi dễ dàng hơn, và cũng để che đi... vài nếp nhăn trên mắt.
Bên cạnh những cái được như hình ảnh tích cực hơn, gần hơn khán giả yêu thương mình thì lần đầu tiên trong vai trò giám khảo lại trải qua những lùm xùm điều tiếng, lời qua tiếng lại với học trò, chị nghĩ sao?
Tại hải ngoại, tôi có 3 mùa ngồi ghế giám khảo tuyển lựa ca sĩ của Trung tâm Thúy Nga rồi nên không cảm thấy quá bất ngờ. Tôi biết sẽ có những phản ứng thế này thế kia nên cũng không ngỡ ngàng. Phải có buồn, có vui thì bức tranh mới nhiều màu sắc.
Bên cạnh sự yêu thương của nhiều khán giả, tôi gặp phải những thứ không lường trước cũng là điều bình thường. Tôi nghĩ những mất mát cũng là cái được. Nếu không có trải nghiệm, mất mát hay nỗi buồn thì làm sao mình có thể hát thật đến thế...
“Tôi và anh Huy mất 3 năm không liên lạc”
Trước những năm 2000, Thu Phương và Huy MC là cặp vợ chồng nghệ sĩ nổi tiếng, được yêu mến tại các tụ điểm ca nhạc. Vậy, khi nào khán giả có thể gặp lại hình ảnh Huy MC hát cùng Thu Phương trên sân khấu?
Đó là chuyện của 2 người, không phải một mình tôi có thể quyết định được. Nhưng đó cũng là mong muốn của cá nhân Phương và cũng là một hình ảnh đẹp rất nhiều khán giả yêu thương Thu Phương- Huy MC một thời muốn nhìn thấy lại. Nhưng hiện tại, anh Huy MC không còn đi hát nữa....
Thời điểm này, mối quan hệ của chị và Huy MC như thế nào?
Vẫn bình thường. Những gì liên quan đến con cái, hai người vẫn cố gắng những gì tốt nhất, đi qua đi lại nói chuyện sinh hoạt như chúng ta đang sống gần nhau. Con cái vui, tôi cũng mừng. Sau một giai đoạn bất ổn, mọi thứ từ từ cũng được giải quyết. Cuối cùng còn lại vẫn là các con.
Mất bao lâu để mối quan hệ trở lại bình thường và chị- Huy MC có thể là...bạn?
Khi các con chưa sang Mỹ, chúng tôi không liên lạc vì anh Huy đang tìm kiếm, xây dựng cuộc sống mới và tôi cũng đang có những công việc ổn định cuộc sống khác. Tôi và anh Huy mất 3 năm không liên lạc, gặp gỡ. Khi các con đặt chân đến Mỹ- đó là lý do hai người bỗng bình thường vô cùng, như “chưa bao giờ có cuộc chia ly”.
Tôi nhớ, anh Dũng là người về Việt Nam đưa các con sang, anh Huy cùng vợ ra sân bay đón các con. Tất cả đều dồn vào các con, chứng kiến cảm xúc của hai đứa trẻ khi thấy bố mẹ. Giờ nói có vẻ giáo điều, nhưng hai bố hai mẹ- đó là sự thật. Con của tôi có thể chia sẻ với bố Dũng, có thể chia sẻ với mẹ Quyên (vợ Huy MC). Hai người đều thương chúng, còn tôi và anh Huy vĩnh viễn là cha mẹ của những đứa con.
Dù có điều gì đấy trong quá khứ, dù không còn tiếp tục để chia sẻ những buồn vui nhưng chúng tôi có chia sẻ trách nhiệm, đấy mới là quan trọng.
“Nỗi buồn theo tôi từ bé”
Trong mắt nhiều người, hiện tại Thu Phương là người phụ nữ rạng ngời, cuộc sống gia đình hạnh phúc. Nhưng đằng sau người phụ nữ tưởng như vui vẻ, cuộc sống tưởng như viên mãn ấy, hình như vẫn còn ẩn chứa điều gì đó- như lo lắng, như chưa thể bình yên?
Tôi nghĩ mình là người cầu toàn, có quá nhiều việc cần làm và muốn làm hết tất cả mọi thứ một cách tốt nhất.
Trong cuộc sống gia đình với chồng con, tôi luôn dành rất nhiều thời gian cũng như những gì tốt đẹp nhất cho người thân. Trong sự nghiệp, tôi luôn muốn được làm việc, đồng hành với tất cả ai cần đến mình. Tôi sẵn sàng chia sẻ, chính vì thế tôi luôn cảm thấy không đủ thời gian, không đủ sức khỏe để làm.
Cuộc sống cũng có quá nhiều bất trắc xảy đến khiến mình cảm thấy bất ổn, không thể bình yên. Hai đứa con sau của tôi còn nhỏ, chúng rất cần sự chăm sóc của mẹ. Hai đứa lớn lại bắt đầu ở cái tuổi trưởng thành, tâm sinh lý thay đổi. Các con sắp có cuộc sống riêng và cuộc sống riêng đó có hạnh phúc không, điều đó cũng khiến mình lo lắng. Chưa kể, sự trọn vẹn từ đầu đã không có. Điều khuyết ấy, tôi luôn muốn bù đắp nhưng không bao giờ bù đắp được.
Có khán giả hỏi, đến chừng nào Thu Phương hết khóc? Đến chừng nào bài hát của Thu Phương hết buồn? Tôi làm sao có thể trả lời khi sóng gió cuộc sống, những điều mình không hề muốn vẫn cứ đến với mình. Và mỗi ngày mình vẫn là đề tài nhắc đến trong những điều mình không mong muốn. Điều đó khiến mình không thể bình yên, khiến mình lại rơi lệ...
Ở góc nhìn khác, chị có nghĩ đến khi không buồn, không khóc khi hát liệu mình còn hát lay động như thế ?
Tôi không biết trước được điều ấy bởi từ xưa đến giờ, bản thân tôi là người vất vả từ bé. Từ nhỏ, bắt đầu sự nghiệp ca hát- 13 tuổi rời quê hương Hải Phòng lên Hà Nội học hát. Mỗi một ngày, trước khi hát tôi đã khóc rồi. Khóc vì nhớ, khóc vì thiếu thốn, khóc vì mình quá bé nhỏ, khóc vì quá nhiều điều mình không chống chọi được thì mình mượn tiếng hát để giải tỏa. Vô tình hát và khóc hay nỗi buồn đã theo tôi từ bé rồi.
Cho đến giờ, ngay đến cuộc sống riêng tôi cũng bị vận vào, ám ảnh. Đến khi quay trở về với khán giả yêu thương mình, tưởng chỉ cần mình được hát thôi thì lại có những cái khác xung quanh khiến mình phải suy nghĩ. Cuộc sống của người phụ nữ có quá nhiều bổn phận, trách nhiệm nếu không trọn vẹn thì đành chia sẻ qua lời hát. Âm nhạc cuối cùng lại là sự cứu rỗi...
Chính vì thế mới có giọng hát ám ảnh, nhức nhối trong “Đêm nằm mơ phố”, “Chưa bao giờ”...?
“Bây giờ em biết vì sao gặp nhau biển xô sóng trào/Ngồi nghe chiều im gió lặng giữa muôn vàn hoa/ Đi về đâu cũng là thế, buồn kia còn trong dáng ngồi...” (Chưa bao giờ- sáng tác: Việt Anh). Tôi có biết mình ngồi buồn như thế nào đâu thế mà Việt Anh nhìn thấy. Tôi không vẽ bức chân dung ấy cho mình nhưng may mắn có người nhìn thấy, vẽ lên bằng những ca từ. Tôi chỉ là người kể chính câu chuyện của bản thân mà thôi.
Không phải tự nhiên Việt Anh viết “Thiên đường đã khép nguồn cơn/ Từ hôm dòng sông rũ mình”. Có lẽ Việt Anh thấy Thu Phương của thời “Dòng sông lơ đãng”, nghĩ rằng thời gian tôi rời xa quê hương đã buông xuôi hết cả rồi vì không đủ sức chống chọi, không đủ sức vượt qua...
Thì bây giờ nếu “Chưa bao giờ” được khán giả yêu thương đón nhận trở thành bài “hit” của Thu Phương khi quay trở về, làm sao khi hát mà tôi không xúc động cho được.
“Có bình yên nào không xót xa...”
Cứ ngỡ có một người chồng như anh Dũng Taylor, chị đã có bờ vai vững chắc để nép mình, dựa vào trước mọi sóng to gió lớn. Ai nghĩ chị vẫn chưa cảm thấy bình yên, chưa hết những lo lắng?
Anh Dũng che chở về mặt thể chất, anh ngồi đó cho mình dựa vào. Nhưng sâu thẳm là bản năng của người phụ nữ, anh đâu làm mẹ thay mình được? Tôi đã mất khoảng thời gian bổn phận, trách nhiệm của người mẹ, giờ vẫn chưa khỏa lấp được thì làm sao người đàn ông có thể giúp mình vượt qua nếu họ không phải là mình?
Đối với tôi, khoảng thời gian xa cách đó có bất cứ điều gì xảy đến với con sẽ khiến mình day dứt nhiều nhất, trách bản thân mình nhất. Vì thế, tôi luôn không bao giờ tha thứ cho mình nếu có chuyện gì xảy đến với các con. Đó cũng là lý do tôi không bao giờ bình yên được.
Trong câu chuyện của Thu Phương kể từ khi trở về, luôn là sự day dứt của người mẹ cảm thấy có lỗi với các con...
Tôi day dứt về sự quyết định vào cái thời điểm, dù quyết định ấy là nghĩ đến con mình đầu tiên nhưng quyết định ấy không có kết quả tốt đẹp ngay như mình mong muốn. Nghĩ đến tương lai của con mình mới quyết định như thế nhưng những hệ lụy lúc đó mình không lường trước được. Điều đó khiến bản thân mình luôn luôn cảm thấy có lỗi với các con.
Sau mọi chuyện, sau mọi nỗ lực bù đắp, chị vẫn lo lắng các con còn trách cứ mình?
Lúc đó, các con thiếu thốn tình cảm của mẹ, giờ các con lại trân trọng những gì mẹ hi sinh và yêu thương mẹ vô cùng. Chính điều đó, tôi thấy những hi sinh, mất mát mình đánh đổi buộc phải có. Thế mới hát “có bình yên nào không xót xa”...
Cảm ơn chị về cuộc trò chuyện!
Bình luận của bạn