Trở thành tình yêu thương, trao đi yêu thương là điều đơn giản, tự nhiên của mỗi người
Phù nề thanh quản có nguy hiểm không?
Nhiều nơi trên cả nước nắng nóng gay gắt, có nơi trên 41 độ C
Kem chống nắng có ngăn cơ thể hấp thụ vitamin D?
Giải Bóng đá Sức khỏe+ 2023: Vì Sức khoẻ+
Trích: Suy ngẫm cuối cùng vào buổi tối - Osho
Ngày 1.
Mấu chốt không phải là đối tượng của tình yêu thương mà chỉ là năng lượng yêu thương tuôn trào.
Nếu bạn đang im lặng trong căn phòng, hãy để căn phòng tràn đầy năng lượng yêu thương, tạo ra một hào quang yêu thương xung quanh bản thân. Và bạn có thể làm được, thế nên tôi mới nói. Tôi chỉ cho bạn những điều tôi thấy khả thi, tôi không đòi hỏi điều không thể - không bao giờ. Tôi chỉ cho biết cái gì sẽ xảy ra cho bạn một cách tự nhiên. Trở thành tình yêu thương là điều đơn giản đối với bạn và điều đó có thể xảy ra rất tự nhiên. Đó sẽ là sự cầu nguyện của bạn, đó sẽ là thiền định của bạn.
Bạn trở thành tình yêu thương, sự hiện hữu trở thành người yêu dấu của bạn, sự hiện hữu trở thành Thượng đế. Con người tìm kiếm Thượng đế nhưng không trở thành tình yêu thương thì sao có thể tìm được Ngài? Hãy tạo ra tình yêu thương và quên đi mọi điều về Thượng đế. Một ngày kia, bạn sẽ bất ngờ gặp Ngài ở khắp mọi nơi
Ngày 2.
Càng im lặng càng tốt. Ngồi ngày càng nhiều trong sự tĩnh lặng - không chỉ là tĩnh lặng về thể xác. Điều đó cũng hữu ích và tạo ra khung cảnh, nhưng không phải là đích đến mà chỉ là sự khởi đầu. Điều quan trọng hơn là, tâm trí nên tĩnh lặng, tâm trí nên dừng lao xao, và tâm trí có dừng - chỉ là chúng ta chưa bao giờ thử.
Tất cả những gì cần thiết là một quá trình vô cùng đơn giản: ngồi trong bản thân và quan sát, để tâm trí thực hiện mọi mánh lới xưa cũ, bạn chỉ quan sát mà không phán xét, không nói tốt hay xấu, không lựa chọn hay bác bỏ - hoàn toàn thờ ơ - lạnh nhạt. Từ từ, dần dần, bạn sẽ trở nên thông thạo bằng cách duy trì sự lạnh nhạt và thờ ơ như vậy với tâm trí.
Một ngày, bất thình lình tâm trí không còn đó và ngày ấy, một sự im lặng to lớn giáng xuống mà trước đó bạn chưa từng biết tới. Khi ấy, sự im lặng không bao giờ rời bỏ bạn, ở lại bên banh, trở thành linh hồn của bạn. Như vậy là giải thoát.
Ngày 3.
Ngày một im lặng hơn. Mỗi khi có cơ hội hãy ngồi im lặng và không làm gì, kể cả thiền. Chỉ ngồi im lặng không vì lý do gì, không vì mục đích nào. Từ từ, dần dần, sự im lặng tăng lên, trở thành một trải nghiệm tràn ngập. Và sự im lặng đã thâm nhập khắp con người bạn, bạn sẽ biết mình là ai, bạn sẽ biết ý nghĩa cuộc sống này là gì. Biết được điều đó, người ta biết được thần tính.
Ngày 4.
Trước khi cái chết đến, hãy đạt được cái gì đó thuộc về vĩnh hằng, hãy nếm trải cái phi thời gian, bất diệt. Khi ấy, cái chết không thể hủy diệt bạn. Bạn có thể chết trong ca hát, nhảy múa, cười đùa. Và có thể chết trong ca nhát, nhảy múa và cười đùa là thành tựu lớn nhất trong đời.
Ngày 5.
Cánh cửa dẫn tới thiêng liêng là sự tự phát. Tự phát tứ là ở trong thần tính. Tâm trí không bao giờ tự phát. Tâm trí hoặc ở trong quá khứ hoặc ở trong tương lai, trong cái không còn hoặc cái chưa tới. Giữa hai điều này, tâm trí liên tục bỏ lỡ cái đang là, và đó là cánh cửa. Khoảnh khắc hiện tại không có sẵn trong tâm trí. Tâm trí và thời gian đồng nghĩa với nhau. Bạn có thể nói tâm trí là thời gian bên trong tồn tại của bạn, và thời gian là tâm trí bên ngoài bạn. Nhưng chúng là một hiện tượng. Khoảnh khắc hiện tại không phải là một phần của thời gian, cũng không phải là một phần của tâm trí. Khi ở trong khoảnh khắc hiện tại, bạn ở trong thần tính. Đó là ý nghĩa đích thực của thiền định, ý nghĩa đích thực của cầu nguyện, ý nghĩa đích thực của tình yêu thương. Và khi con người hành động từ khoảnh khắc hiện tại, hành động ấy không bao giờ trói buộc vì đó không phải là hành động của bạn, mà là thần tính hành động thông qua bạn. Thần tính đang tuôn trào trong bạn.
Ngày 6.
Buông bỏ mọi ranh giới, trở nên vô hạn. Chỉ suy nghĩ theo những cái vô hạn, vĩnh hằng. Ít hơn như thế chưa bao giờ thỏa mãn bất kỳ ai và sẽ không bao giờ thỏa mãn bất kỳ ai.
Hãy nghĩ về bản thân như ý thức thuần khiết. Bạn không phải là cơ thể, bạn là người nhận biết cơ thể. Và bạn cũng không phải là tâm trí.
Khi bạn nhận biết rằng mình không phải cơ thể lẫn tâm trí, bạn sẽ cảm thấy sự tự do vĩ đại trỗi dậy trong bạn, không bị ngăn trở. Sẽ không có sự cản trở, không có những bức tường, mọi phía đều là không gian mở rộng, khi ấy, chướng ngại tinh vi nhất cũng phải bị buông bỏ - đó là cảm giác.
Đó là cái tinh vi nhất. Đầu tiên là cơ thể, sau đó là tâm trí, rồi đến trái tim. Giải thoát khỏi trái tim là giác ngộ.
Ngày 7.
Chúng ta đều là người lạ ở đay. Nơi đây không phải là nhà ta, nhà ta ở nơi khác. Chúng ta ở một miền đất xa lạ, ở bên ngoài bản thân tức là không nhà, đi vào trong là về nhà. Bởi vậy, giờ đây bạn phải nỗ lực để tiến vào trong, không để lại bất cứ cái gì không hướng vào trong, kể cả một hòn đá. Bạn phải mạo hiểm mọi thứ vì không gì quý giá hơn việc hướng vào trong này. Bạn có thể đánh mất, hy sinh mọi thứ cho việc này, bởi vì mọi thứ khác đều vụn vặt.
Bình luận của bạn