4 người nguy kịch sau khi ăn hoa loa kèn
Những "bom tấn" đổ bộ rạp Việt trong tháng 4
Cá tháng Tư: Những chiêu lừa cười ra nước mắt
Ngõ tháng Tư, những con phố tháng Tư. Hải Phòng, Sài Gòn, Hà Nội. Tháng của những lắt léo ngược mùa – nắng rồi lạnh, rồi mưa… Tháng Tư. Của tôi, là tháng của những dư vị chẳng thể quên ở những nơi tôi từng đi qua, ở lại và sống.
Nhớ rất nhiều là những ngày mưa đầu mùa ở một thành phố xa lạ, cách khung cầu vồng ở chân trời phía đầu làng nhà mình đến gần hai nghìn cây số. Tôi ngơ ngác ngắm Sài Gòn bận rộn chạy trong cơn mưa giông lạ lùng tháng Tư. Mưa đến bất ngờ không hẹn trước. Những chùm mận thẫm đỏ sau khuôn viên công ty nơi tôi làm việc lắc lư trong gió như chống lại một cơn chia lìa nhưng bất lực. Khi mưa gió tràn qua, góc vườn đã đỏ màu mận rụng. Trong cơn mưa tháng Tư của Sài Gòn, mọi việc vẫn suôn sẻ, những gánh hàng rong vẫn rảo bước trên đường, nhịp sống vội vàng vẫn vậy, chẳng ai dừng lại cả. Chỉ có tôi lơ ngơ nép vào một mái hiên. Tôi học được từ tháng Tư bài học về cách sống cùng mưa, sống cùng những điều xảy đến bất ngờ.
Về Hải Phòng, tôi có tháng Tư của những ngày đã trải qua nhiều con đường dốc lên dốc xuống. Tự dưng thấy loa kèn lại nghe lòng xôn xao nhớ những điều gần như chẳng ăn nhập với nhau. Tự dưng thấy phố xá thường ngày đẹp lạ lùng trong những ngày cuối xuân đỏng đảnh nắng, mưa, giá, rét. Nhớ ngoại… Nhớ những ngày loa kèn nở đầy bông trước sân nhà, nàng Bân gom rét về giữa cơn nắng mới. Ngoại già lắm, chậm rãi nhai trầu, tay đan thêm áo len. Mưa phùn mù mịt, loa kèn vẫn lặng lẽ vươn mình nở trắng góc sân. Những ngày đó xa quá, ngoại đã ở một nơi xa quá… Giờ cụm hoa xưa đã lụi tàn theo thời gian vô tình mải miết. Giờ còn mấy ai ngồi đan len trong cái rét nàng Bân? Sao thấy thương ngày xưa quá chừng… Lại ước những điều vô ích. Thời gian chỉ trôi đi, trôi đi…
Khi ở Sài Gòn, tôi vẫn hay so sánh giữa nơi này và Hà Nội, về tháng Tư. Sài Gòn chẳng có mùa hoa loa kèn như Hà Nội, hiếm hoi lắm mới có những bông hoa tinh khôi đi lạc trong phố đông người. Tôi vẫn nhớ Hà Nội những ngày mùa hoa chạy dọc khắp các con đường lớn nhỏ. Bạn tôi năm nào cũng chờ tháng tư để được reo lên giữa phố mà gọi tên hoa. Bạn bảo, thích cái tên bách hợp hơn loa kèn. Bạn sinh tháng Tư, yêu một chàng trai đã đem những bông loa kèn về lấp đầy không gian phố nơi bạn ở. Nhưng tháng Tư cũng chỉ có bằng ấy ngày, chẳng giữ được trái tim người chưa trọn vẹn chân tình.
Những bông loa kèn trôi mênh mang trong những giấc mơ tháng Tư của tôi, thường không rõ ràng. Chỉ có những mảnh kí ức vụn vặt như thế. Đôi khi có cả khoảng nhớ về một buổi chiều muộn của một ngày tháng Tư đi gần hết, bên khung cửa nơi tôi ở trọ thời sinh viên, có ai đó đã gài những bông loa kèn trắng thơm tinh khôi im lặng. Im lặng cho tới tận bây giờ.
Bình luận của bạn