Mất cái gì là đáng sợ nhất?

Cuộc đời này vốn vô thường, nên mất mát chẳng có gì là đáng sợ

Hạnh phúc

Bí mật của người phụ nữ hạnh phúc

Tìm đâu thư thái tâm hồn

Lợi ích 'vàng' từ tập Yoga

66 câu thiền ngữ làm thay đổi cuộc đời

Mất điện, mất nước và mất internet

Mất điện cả thế giới sẽ chìm trong bóng tối, công việc có thể dừng lại ngay lập tức, mọi sinh hoạt, giải trí, vui chơi đều ngưng trệ. Thật đáng sợ biết bao! Mất nước khiến con người rơi vào bấn loạn, nhà nhà đổ xô đi tìm mua nước về phục vụ những nhu cầu sinh hoạt tối thiểu nhất như ăn uống và vệ sinh… Mất internet có thể khiến đời sống tinh thần của không ít người bị đảo lộn. Mọi thông tin đều không thể lan truyền hay cập nhật. Có phải nhân loại sẽ rơi vào thời kỳ mông muội?

Thế nhưng, 3 cái mất này đâu phải đáng sợ đến thế!

Tận cuối thế kỷ XIX ngành kỹ thuật điện mới ra đời. Vậy từ đó trở về trước, con người sống thế nào? Chắc chắn là vẫn sống tốt rồi, bởi đã có vô vàn công trình, tác phẩm kinh điển ra đời từ thời đó đến nay vẫn còn nguyên giá trị.

Còn mất nước? (Mất nước ở đây là mất nước sạch). Tại các vùng quê, trẻ con vẫn lấy việc tắm sông làm thú vui, làng quê nào cũng có cái giếng làng cho mọi người tụ họp, giặt giũ và mỗi nhà cũng đều có 1 bể hứng nước mưa của giời ngon ngọt.

Mất internet có khi lại khiến thế giới "yên bình" hơn

Internet mà mất đi, có khi lại khiến thế giới “yên bình” hơn, bởi mọi người sẽ không còn phải đón nhận cơn bão thông tin mà đa phần là lành ít dữ nhiều từ khắp mọi nơi trên thế giới.

Vậy mất gì mới là đáng sợ nhất?

Có người cho rằng, mất niềm tin, mất sức khỏe, mất tiền, mất đi các mối quan hệ xã hội mới là đáng sợ. Vòng đời con người đều phải trải qua sinh lão bệnh tử. Ai rồi cũng thế, cất tiếng khóc chào đời, rồi lại lặng lẽ trở về với đất mẹ. Cuộc đời này vốn vô thường, sinh ra từ cát bụi rồi sẽ trở về với cát bụi mà thôi. Thế hóa ra, chẳng có gì là đáng sợ cả. Có chăng, đánh mất chính chính mới là điều đáng sợ nhất!

Đánh mất chính mình, còn người mới trở nên tham lam, ích kỷ, sân hận, ghen ghét, tật đố rồi tìm cách tạo vây cánh, bè phái đấu tranh, giành giật, giết hại lẫn nhau…

Thông thường, tâm lý chúng ta hay chạy theo những buồn vui, thương ghét nên lúc nào cũng sống trong phân biệt phải quấy, tốt xấu, đúng sai… Chúng ta hay nhớ nghĩ về quá khứ tốt và xấu rồi tiếc nuối những gì đã qua, tương lai chưa đến mà chúng ta lại mơ mộng ảo huyền, hy bọng đạt được những điều tốt đẹp mà trong hiện tại chúng ta lại không chịu gieo nhân thiện lành, đo đó, đành càm chịu đánh mất chính mình để bị dòng đời cuốn trôi mà làm những điều xấu ác.

Việc đánh mất đi chính mình sẽ khiến ta mất đi những giây phút quý giá mỗi ngày. Đánh mất đi nụ cười lúc cuộc sống khó khăn khi mình hoàn toàn có thể mỉm cười. Đánh mất đi sự khoan dung khi chia tay một mối quan hệ nào đó, khi mình hoàn toàn có thể cư xử lịch thiệp và bao dung hơn. Đánh mất đi sự nỗ lực và chiến đấu đến cùng lúc gặp thất bại khi mình hoàn toàn có thể vui vẻ và tự hào với những gì đã nỗ lực giành được.

Những thứ như thế, liệu có nhất thiết phải đánh mất đi?

“Cuộc sống này sẽ không gây phiền muộn cho bạn nếu như bạn nghĩ về nó như một đóa hoa anh đào núi, nở và tàn trong một ngày” – Murasaki Shikibu.
Hoài Thương H+ (Tổng hợp)
Mời quý vị độc giả đọc tin hàng ngày về chủ đề sức khỏe tại suckhoecong.vn trong chuyên mục Tâm thức