Đi, đứng hay đánh võ đều là thiền cả

Diễn viên Trung Dũng: Sức khỏe là trên hết

Diễn viên Ngọc Lan: “Tuổi càng lớn sự chín chắn càng đầy”

Diễn viên Y Phụng: “Biết đủ là đủ"

Diễn viên Hiền Mai: Cứng cỏi để đối chọi cùng số phận

Buổi trò chuyện với Johnny Trí Nguyễn được diễn ra tại võ đài Liên Phong của anh. Nằm ở cuối con đường ngoằn ngoèo, khu nhà cột gỗ vách đất đơn sơ với phần lớn không gian dành làm võ đài, phòng tập thể hình và yoga hoàn toàn tách biệt và đối lập với những căn biệt thự hoành tráng xung quanh. Sở hữu một căn hộ ở chung cư cao cấp The Manor, nhưng mấy tháng nay, Liên Phong mới là chốn đi về của Johnny Trí Nguyễn, bởi đây mới thực sự là nơi khiến anh cảm thấy thoải mái và yên bình nhất.

Johnny Trí Nguyễn đã là một cái tên quá nổi tiếng ở Việt Nam, nhưng tôi thích được gọi anh là anh Trí - đơn giản, mộc mạc và thuần Việt - đúng như con người của anh. Nhìn những khuôn hình điển trai đúng kiểu mẫu đàn ông mạnh mẽ, có chút lạnh lùng bí ẩn của anh trong các bộ phim hay tạp chí, chắc hẳn ai gặp Trí ngoài đời cũng sẽ khá bất ngờ. Trí có khuôn người vừa phải, không quá to cao, tính cách cởi mở và rất dễ gần, trả lời bất kỳ câu hỏi nào cũng bắt đầu bằng nụ cười tươi rói, khi thích thú sẽ phá lên "hahaha" rất hào sảng, nhưng cũng rất triết lý. Chọn concept "Inner Peace" để bắt đầu câu chuyện bằng cả hình và chữ với Trí, anh cười: "Ừ, nhưng Trí sẽ đi loanh quanh chỗ này rồi đánh võ luôn nha, vì thiền với tịnh tâm thì không nhất thiết phải ngồi đâu, đứng, nằm hay làm gì cũng là thiền hết!".

Sao anh lại có suy nghĩ này?

Với tôi, ngồi thiền thì chỉ là tập thiền thôi. Cuộc sống của mình đâu ngồi hoài được, còn phải đi đứng, ăn uống, nói chuyện, lái xe… nữa, thiền trong những hoạt động đời thường, tức là mình để cái tâm của mình vào việc mình đang làm, không lo ra việc khác. Như tôi đang ngồi nói chuyện với em cũng là thiền, vì tôi chỉ tập trung duy nhất vào cuộc nói chuyện này thôi, tâm trí không có đi lòng vòng suy nghĩ, lo lắng về võ đài, phim ảnh hay bất kỳ chuyện gì khác.

Nói đến "inner peace", người ta hay nghĩ ngay đến việc thiền định. Với anh thì sao?

Với tôi, thiền không hẳn là inner peace đâu. Chữ inner peace dịch sát nghĩa là bình yên ở bên trong, "thoải mái" là từ tôi dùng cho trạng thái này, và mình có thể thấy thoải mái hoài khi mình hiểu được đúng sự thật của tất cả mọi vấn đề.


Tôi mở Liên Phong không để kinh doanh kiếm tiền

Mở cửa được gần nửa năm rồi, võ đường Liên Phong có đang đi đúng theo hướng ban đầu của anh?

Mấy tháng chưa phải là thời gian dài để có thể đánh giá về sự thành công hay không, nhưng nếu nói về hướng phát triển thì Liên Phong đang hoạt động theo đúng những gì tôi muốn: là nơi để mọi người tập võ, rèn luyện thể lực và là nơi tôi cùng các bạn chuẩn bị cho những dự án phim hành động mới của mình.

Anh có còn định mở rộng Liên Phong thêm nữa?

Tôi cũng muốn ở mỗi thành phố hoặc tỉnh lớn sẽ có một Liên Phong, nhưng nếu muốn vậy phải đi tìm được người giỏi võ ở địa phương đó, mình hướng dẫn lại cho người ta theo đúng cách của mình rồi giao họ quản lý, lâu lâu chạy đi chỗ này chỗ kia kiểm tra chứ tôi không tài nào phân thân ra để tiếp quản hết được. Mà làm vậy thì cũng hơi rủi ro, vì sợ những cơ sở Liên Phong khác không phát triển được như đúng ý mình, thành chỗ kinh doanh võ thuật kiếm tiền thì chết!

Anh bỏ tiền mua đất xây võ đường, lại phải thuê nhân viên, huấn luyện viên hàng tháng, nếu nói không muốn kiếm tiền từ Liên Phong liệu có hơi phi lý? Anh bỏ tiền túi ra để nuôi cả võ đường sao?

Liên Phong nhận dạy các học viên, một ngày cũng có lớp, ngày đông lên đến bốn ca học, học phí của các học viên đủ trang trải cho sinh hoạt của võ đường và tiền lương các nhân viên. Tôi mở võ đường để thỏa lòng đam mê và muốn duy trì cái đẹp của võ thuật, chứ không phải để kiếm tiền hay kiếm lời. Tuyệt đối không!


Một ngày anh dạy mấy lớp ở đây?

Trung bình một ngày tôi dạy hai lớp, bữa nào nhiều lớp, đuối quá thì chia cho các huấn luyện viên khác dạy. Tôi còn phải dưỡng sức cho các công việc khác của mình.

"Sự thật" có ý nghĩa như thế nào trong câu nói của anh?

Là việc giải thích được những câu hỏi "Tại sao?". Khi làm việc, ai cũng sẽ bắt đầu bằng câu hỏi này, khi mình biết được đúng tính chất của mọi việc xung quanh, những việc mình đang làm, thì tâm trạng sẽ không còn băn khoăn hay hoang mang nữa, lúc đó bản thân sẽ tự cảm thấy thoải mái. Hai câu hỏi căn bản và lớn nhất của đời người là "Tại sao mình có mặt ở trên đời này?" và "Mình ở đây để làm gì?", mắc gì phải đi làm cực nhọc rồi cuối cùng cũng già, bệnh, rồi qua đời. Nếu không giải đáp được hai câu hỏi này thì sẽ thấy cuộc sống khổ ắlm, mà cũng vì khổ nên người ta sẽ đi tìm câu trả lời, đi tìm sự thật. Tôi có người bạn giàu có lắm, nhưng suốt ngày gọi điện than muốn tự tử, bởi vậy không phải ai có tiền tài danh vọng là được thoải mái đâu.

Vậy anh hiểu được sự thật chưa?

Tôi đang rất thoải mái (cười lớn)!

Anh thoải mái nhất là khi nào?

Tôi thoải mái gần như trong mọi việc, chỉ có khi ít khi nhiều thôi.

Vậy khi nào là ít nhất?

Chẳng hạn đang đứng giữa trời nắng, có bóng râm bên cạnh mà không được vào tránh nắng thì thấy ít thoải mái, nếu mình tìm được cách để đi vô bóng mát đứng là mình thoải mái lại liền, haha. Ví dụ nghe chơi vậy thôi, nhưng chuyện đời không phải ai cũng hiểu được những cái đơn giản như kiểu muốn tránh nắng thì đi vô bóng mát đâu. Người ta sống phức tạp quá, không thấy được những điều giản dị.

Thì vốn dĩ cuộc sống này phức tạp mà, cũng khó có thể sống quá đơn giản để mình cảm thấy thoải mái thực sự lắm!

Ừ, đúng là sống trên đời này thiên nhiên sinh ra đủ thứ chuyện hết, có những cái mình không ngờ tới, cũng không biết hết được. Nhưng phải hiểu được tất cả mọi thứ đều từ thiên nhiên sinh ra, mình cũng là thiên nhiên, thiên nhiên cũng là mình, vậy thì sẽ không thấy phức tạp, không thấy khổ.

Anh nói chuyện cứ như một nhà hiền triết thực thụ, còn phức tạp hơn cả chữ "phức tạp" của anh nữa!

Nói vầy cho dễ hiểu, bản thân mỗi người là một ngón tay trên một bàn tay, nếu chỉ nghĩ mình là ngón tay thôi thì sẽ dễ so sánh ghen tỵ với những ngón tay khác, sao anh được đeo nhẫn mà tôi không được, sao anh dài mà tôi ngắn, sao tôi phải làm việc để phục vụ cái miệng… Nhưng nếu nghĩ mình chỉ là một ngón tay trên cả một thân thể, thì sự mạnh khỏe hay đau đớn của mình đều ảnh hưởng và chịu ảnh hưởng bởi những ngón tay khác, những bộ phận khác, nên cứ sống thoải mái với thân phận ngón tay thôi, không tranh chấp ai hết.

Mọi chuyện đơn giản chỉ có vậy! Tôi sống với những triết lý của đạo Phật từ nhỏ, cũng từng ăn chay mấy năm trời, đọc nhiều sách kinh Phật nên cách suy nghĩ và nói chuyện cũng ảnh hưởng nhiều (cười).


Vậy giờ anh còn ăn chay không?

Không, vì tôi thấy không quan trọng.

"Inner peace" làm người ta nghĩ nhiều đến hình ảnh một người đàn ông trầm tĩnh, có vẻ hơi trái ngược với một Johnny Trí Nguyễn vốn cơ bắp cuồn cuộn, đánh đấm ra trò. Anh có thấy vậy không?

Vũ trụ đâu bao giờ có một điểm đứng yên hoài đâu, chuyện gì cũng phút trước phút sau là thay đổi rồi, vậy mới đa dạng, mới khác lạ!

Giống như nhắc tới "inner peace" người ta hay nghĩ là ngồi thiền, nhưng tôi đánh võ cũng thiền đó chứ, có lúc sôi nổi, có lúc yên lặng. Mọi thứ phải nhiều màu sắc vậy, chung quy lại cũng để… vui!

Lại thêm nhiều phim hành động mới

Võ đường Liên Phong nằm trên đường Nguyễn Hữu Thọ, huyện Nhà Bè, khá gần khu đô thị Phú Mỹ Hưng. Miếng đất 1.700m2 được Johnny Trí Nguyễn xây dựng theo phong cách đặc trưng Nam Bộ, bao gồm khu vực tập yoga, sân tập võ, khu thi đấu, phòng tập thể hình, khu làm việc và phòng ở của nhân viên… Đây là nơi Johnny Trí Nguyễn kế tục đam mê của ông nội mình - võ sư Nguyễn Chánh Minh, truyền tinh thần mạnh mẽ và ý chí "thép" qua từng động tác võ thuật đẹp mắt.

Năm sau anh có phim gì mới để chiêu đãi khán giả không?

Mới đây anh Cung Lê có về Việt Nam và cùng tôi lên dự án một bộ phim hành động, tạm thời chỉ mới xong đề cương chứ chưa có kịch bản nên cũng không biết có thể thực hiện trong năm sau không. Tuy nhiên,cuối tháng 10, đầu tháng 11 này tôi cũng sẽ khởi quay một bộ phim hành động mới cùng anh Charlie Nguyễn. Dự kiến sẽ ra mắt khán giả vào dịp 30/4 năm tới.

Chắc chắn sẽ khác với "Dòng máu anh hùng" và "Bẫy rồng"?

Khác từ nội dung đến nhân vật, cả bối cảnh nữa. Phim kể về sự thanh toán của hai nhóm giang hồ, nên cảnh hành động được khai thác tối đa. Bối cảnh chính là khu Chợ Lớn và trong thành phố Sài Gòn, chưa có tên chính thức, nhưng phim tạm thời được gọi là "Bụi đời Chợ Lớn" luôn.

Sẽ có Ngô Thanh Vân trong phim của anh chứ?

Phim có 3 vai nữ, nhưng Vân không hợp với vai nào hết, nên đành… thôi.

songha
Mời quý vị độc giả đọc tin hàng ngày về chủ đề sức khỏe tại suckhoecong.vn trong chuyên mục Trò chuyện