Cuộc trò chuyện giữa ngựa và dê

Dê thở dài: Ở đời người ta phò thịnh chứ ai phò suy

Táo quân 2015: Các Táo tranh nhau làm "trợ lý Ngọc Hoàng"

Táo Vaccine bị điều chuyển công tác

Táo quân 2015: Góc khuất thú vị về cuộc sống của 2 "bà Táo"

Ngựa: Chú đúng là cái đồ mặt dày, trẻ không tha, già không thương.
Dê: Sao chị lại mắng em?
Ngựa: Chị mày là ngựa già, không phải gái hớn đâu mà ngoạc mồm kêu “be, be…”
Dê: Chị ơi, họ hàng nhà em khi sinh ra đã kêu vậy rồi mà.
Ngựa: Nhưng chị không chịu nổi khi nghe tiếng kêu sởn gai ốc đó.
Dê: Chị đang hồi teen rồi.
Ngựa: Thôi đi. Chú đến có việc gì?
Dê: Em đến nhận bàn giao công việc.
Ngựa: Còn mấy tiếng nữa mới hết nhiệm kỳ của chị nhé.
Dê: Chị ơi, mấy tiếng thì ăn nhằm gì? Cả năm chị gặm cỏ kễnh bụng rồi, giờ bàn giao sớm mà về nghỉ ngơi.
Ngựa: Đây là những giờ củ mật trong nhiệm kỳ của chị.
Dê: Chị có nhầm không? Ở đời người ta phò thịnh chứ ai phò suy. 
Ngựa: Chú nói có lý, mới tháng trước chúng nó còn kìn kìn kéo đến nhờ vả, phong bì búa xua, giờ cấm có đứa nào ngó ngàng đến.
Dê: Em biết mà, tụi này bạc lắm. Mình là bề trên, chấp làm gì.
Lơ mơ chị đá hậu cho bay ghế...
Ngựa: Nhưng mà chị tức. Chúng nó đừng tưởng chị về hưu là xong. Láo toét thì chị đá hậu cho bay ghế.
Dê: Thôi chị ơi, thời thế, thế thời chả biết đâu mà lần. Chị bàn giao cho em đi, đang vào giờ đẹp.
Ngựa: Chú đến nhận bàn giao đừng có mà đưa… phong bì cho chị nhé. Chị ngại phải từ chối lắm.
Dê: Em biết rồi, cả năm chị chăm chỉ đi miền xuôi, miền ngược, ở đâu cỏ non chị gặm, giờ thế nào chị chả “ra lộc” cho em.
Ngựa: Chú chưa nhận việc mà đã thuộc bài “mơi mơi” quá nhỉ?
Dê: Chuyện! Em là em của chị mà.
Ngựa: Chú đừng mơ, “tiền vào tay bọ, cọ không ra”.
Dê: Chị ơi, “ra lộc” là điều những bậc tiền bối trước khi bàn giao vẫn thường làm mà.
Ngựa: Chú lèm bèm như đàn bà. Thôi, chị bàn giao cho chú vậy.
Dê: Tình hình các doanh nghiệp làm ăn thế nào hả chị?
Ngựa: Năm qua có gần 10 ngàn doanh nghiệp “hy sinh”, hơn 58 ngàn doanh nghiệp “thở ô xy”.
Dê: Giời ơi, doanh nghiệp là xương sống nền kinh tế, chị điều hành thế nào để chúng nó chết như rạ vậy?
Ngựa: Chú không phải xoắn. Mấy cái công ty trách nhiệm hữu hạn, ăn chơi vô hạn để chúng nó sống làm gì cho nặng nợ.
Dê: Thế có tụi nào khá khẩm không?
Ngựa: Mấy tay viễn thông làm ăn được phết mà lại biết điều. Điện thoại của chị chưa hết tiền tụi nó đã “bắn” đầy ự vào tài khoản, tha hồ “buôn”, tha hồ “phây phọt”.
Dê: Em ghét tụi này. Nhiều đêm đang nằm ôm vợ, bị nhắn tin quảng cáo, tin lừa đảo tùm lum, vợ cứ tưởng “con nào” nhắn đến. Thanh minh lạc cả giọng.
Ngựa: Chị biết rồi. Nhưng thôi, cứ để chúng nó kiếm nhiều tí.
Dê: Thế tụi ngân hàng thì sao hả chị?
Ngựa: Chị cho cơ cấu lại, ngân hàng nào yếu thì sát nhập. Mấy tay đại gia ngân hàng làm ăn láo nháo chị cho đi “bóc lịch” mỏi tay luôn. Không đùa với ngựa già này được đâu.
Đừng đùa với ngựa già...
Dê: Chị làm quá chuẩn. Ngân hàng “sạch” thì bất động sản mới có hy vọng “sống”.
Ngựa: Sống cái gì? Mấy tay giám đốc bất động sản nom oai thế thôi, xế hộp, nhà cửa giấy tờ chính chủ ngân hàng giữ hết rồi. Chỉ tổ béo bên… nông nghiệp.
Dê: Sao lại béo nông nghiệp?
Ngựa: Đất làm dự án đắp chiếu, cỏ mọc như rừng, dân tha hồ chăn bò chứ sao.
Dê: Ui đúng. Nhưng em sợ bên nông nghiệp lắm. Giờ rau thịt, hoa quả đều nuôi trồng bằng thuốc tăng trọng. Chết lúc nào không biết.
Ngựa: Sao chú nhìn vấn đề đen tối thế? Như vậy người ta gọi là ngành này kích cầu cho ngành kia, hiểu chửa?
Dê: Em chưa hiểu.
Ngựa: Ăn uống như chú nói sẽ sinh nhiều bệnh tật bên ngành y mới… có việc làm. Chú không thấy người dân vào viện đông như đi xem U19 đá ở sân Mỹ Đình à?
Dê: Một người đi viện, 2 người chăm nuôi, vào viện đủ thứ tiền, khổ lắm chị ơi.
Ngựa: Khổ thì cho con ăn học có bằng cấp mà làm giầu.
Dê: Em nghe nói có hơn 70 ngàn cử nhân thất nghiệp.
Ngựa: Vớ vẩn, chị cho đi làm công nhân, cho bán trà chanh vỉa hè rồi. Mà này, chú đến nhận bàn giao hay định “đấu tố” nhiệm kỳ của chị?
Dê: Chết! Em đâu dám. Em thấy bên giao thông dạo này ổn phết chị nhỉ?
Ngựa: Chuyện! Chị đầu tư cho cả núi tiền. Công trình mọc lên như nấm sau mưa, tụi nhà thầu cười phớ lớ.
Dê: Thế thì chị tha hồ nhận phong bì?
Ngựa: Chú đừng ăn nói linh tinh. Chị mà thèm nhận phong bì à? Là phụ nữ, chị chỉ nhận “hoa hồng” thôi.
Dê: Nhưng chị ơi, còn nhiều vụ tai nạn nghiêm trọng lắm, năm qua vẫn “đi” cả sư đoàn vì tai nạn giao thông đấy.
Ngựa: Chú thôi đi. Có ai muốn thế đâu. Chị cũng xót lắm. Nhưng giời gọi tên ai, người ấy phải chịu.
Dê: Thế còn…
Ngựa: Còn gì thì văn bản ghi đầy đủ rồi, chị chả phí nhời mà nói với chú nữa.
Dê: Sao chị lại nặng lời với em? Em muốn nói rằng dù chị có về hưu cũng đừng xây biệt thự ầm ĩ không người ta bắt em thu hồi thì khó nghĩ lắm.
Ngựa: Chú không phải lo, “một ông anh” chị “dính” rồi, chị biết phải làm gì với khối tài sản mà chị phải đổ mồ hôi, sôi nước mắt cả năm qua mới có.
Dê: Chị nói em nghe thương quá.
Ngựa: Giờ chỉ còn mỗi chuyện cỏn con này thôi, trước khi chú đến ít phút, chị ký thăng chức cho gần 100 đứa.
Dê: Ối giời ơi…
Rau củ, cả cỏ nữa đều trồng bằng thuốc tăng trọng, ăn vào chết lúc nào không biết...
Ngựa: Làm gì mà chú ngoạc mồm ra. Đây toàn chỗ thân tình, nhưng chị cũng có “phần” cho chú cả rồi.
Dê: Gì thế hả chị?
Ngựa: Chị lựa được mấy cháu vừa đi thi hoa hậu phường, nom “vừa miếng” vào làm thư ký, văn thư cho chú rồi.
Dê: Vâng, vậy thì em ký. Hí hí…
Tiến Tùng (H+)
Mời quý vị độc giả đọc tin hàng ngày về chủ đề sức khỏe tại suckhoecong.vn trong chuyên mục Cộng đồng lên tiếng