Đứa bé lớn lên như một hạt giống, được tưới tâm hồn từ những chiếc smartphone. Nhưng hãy nhìn vẻ mặt của đứa trẻ. Đôi tay thân hình của đứa bé. Đôi mắt vô hồn không sức sống, đôi tay bé nhỏ ôm lấy thân hình không đủ dinh dưỡng thể chất.
Nhiều ông bố bà mẹ chọn cách đưa cho con đồ chơi công nghệ để nó im lặng, để nó không khóc. Việc trông trẻ sẽ như phơi quần áo. Phơi ra lúc sáng đi làm rồi trưa về cất chúng...
Chúng hét lên khi không được chơi. Chúng đòi chơi... Chúng không nghe bất cứ điều gì từ ba mẹ chúng.
Những đứa trẻ dần bị rơi vào ảo giác. Chúng ngủ, nằm mơ, mình bay bổng giữa thế giới ảo. Sợi dây kia là dây mạng...đã trói buộc chúng với Internet. Dần dần chúng sẽ rơi xuống những hố sâu mà chúng không có phản kháng gì.
Đứa trẻ dần lệ thuộc vào chiếc smartphone... Đứa bé không nhanh nhẹn không hoạt bát. Nó dần thích bóng tối với chiếc điện thoại thông minh trong tay.
Nó chơi cho dù ngoài thế giới bên ngoài cuộc sống là muôn màu.
Khi nó thức dậy, bóng tối vây quanh nó nhưng điều nó quan tâm là...
Smartphone như con dao rỉ 2 lưỡi. Người biết sử dụng thì sẽ mài bóng và sử dụng tốt con dao. Người không biết dùng thì con dao sẽ cực kì nguy hiểm.
Đến một thời điểm nó sẽ thấy thất vọng về bản thân những thứ nó đã bỏ qua.
Nhưng rồi một ngày, xã hội thế giới sẽ cho nó hay: Nó chỉ là một thằng bé đơn độc, gầy yếu... Nó nhìn về nơi xa xăm, nó ít nói đi và nghĩ nhiều hơn.