Không biết về bản thân mình là một điều hết sức nguy hiểm (ảnh: Chiều Tà)
365 khoảnh khắc tâm thiền: Suy ngẫm vào buổi tối cho đêm tỉnh thức
365 khoảnh khắc tâm thiền: Suy ngẫm vào buổi tối cho đêm tỉnh thức
365 khoảnh khắc tâm thiền: Nghĩ một chút mỗi sáng
365 khoảnh khắc tâm thiền: Nghĩ vào buổi sáng, ngẫm vào buổi tối
Lược trích: Suy ngẫm cuối cùng vào buổi tối - Osho
Ngày 1.
Nhân loại bình thường hướng ngoại. Đó đích xác là ý nghĩa của người đời: hướng ngoại. Trở thành một sannyasin bạn sẽ di chuyển theo hướng hoàn toàn ngược lại: đó là sự hướng nội.
Không phải tôi chống lại thế giới, nhưng không biết bản thân là điều hết sức nguy hiểm. Một khi bạn biết chính mình, bạn có thể rong chơi lang thang khắp thế gian, chia sẻ và tận hưởng niềm vui của mình: khi ấy chẳng có vấn đề gì. Nếu bạn bắt rễ trong hiện hữu của mình, bạn có thể hướng ngoại như ý muốn, không gì có thể gây tổn hại cho bạn. Bạn có thể sống trong chợ, nhưng quá trình thiền định của bạn sẽ không bị quấy nhiễu.
Nhưng điều đầu tiên và trước nhất là ổn định ở bên trong, làm quen với thực tại nội tâm của bạn. Và toàn bộ nỗ lực của tôi là hướng bạn vào trong, giúp bạn đi vào bên trong bằng mọi cách có thể. Tôi không thể cho bạn chân lý, không ai có thể, nhưng tôi có thể chỉ cho bạn nơi để tìm chân lý. Đừng đi tìm ở mặt trăng, đừng tìm kiếm ở đỉnh Everest, bạn sẽ tìm thấy chân lý ngay bên trong mình. Hãy học cách nhắm mắt lại và nhìn vào trong.
Ngày 2.
Thần tính là thực chất, là chính hiện hữu của ta. Không phải là cái gì đó bên ngoài, thần tính là cốt lõi sâu xa nhất, là tính chất nội tại của ta. Chúng ta không tìm kiếm thần tính, mà phải nhớ lại: chúng ta đã quên mất điều đó. Thần tính của ta không bị mất mà chúng ta đã quên mất mình là ai.
Ngày 3.
Con người có khả năng trở thành chủ nhà đối với Thượng đế, thành mái nhà cho Thượng đế. Và chừng nào còn chưa trở thành chủ nhà và mái nhà cho Thượng đế, con người còn chưa viên mãn. Không cho phép Thượng đế vào trong, họ vẫn ở trạng thái thất vọng sâu sắc, bởi lẽ khoảnh khắc Thượng đế đi vào hiện hữu của chúng ta, chúng ta trở thành Thượng đế.
Đó là vận mệnh tối cao của chúng ta. Và chỉ khi vận mệnh này được hoàn thành, khi ấy ta mới có sự hài lòng và niềm vui khi đến nơi.
Ngày 4.
Chúng ta ở rất gần thần tính, nhưng như những đường song song, chúng ta cứ đi mà không bao giờ gặp. Một khi chúng ta dừng đi vào quá khứ và tương lai, các đường song song bắt đầu tiến đến gần nhau hơn. Rồi đến một ngày, bất ngờ chỉ còn một đường, hai đường thẳng đã tan biến. Đó là khoảnh khắc của niềm vui to lớn, phước lành vĩ đại. Đó là điều mọi người đang tìm kiếm và khao khát. Và vì cứ bỏ lỡ điều đó, họ trở nên khốn khổ. Hãy sẵn sàng. Và cách duy nhất để sẵn sàng là sống trong hiện tại và bạn sẽ trở thành mái nhà cho thần tính. Đó là sự hoàn thiện của cuộc sống.
Ngày 5.
Hiện hữu là hiện thể ra đó, chỉ vậy thôi; những vật thể xuất hiện, để cho ta gặp gỡ chúng, nhưng chẳng bao giờ ta có thể suy diễn, diễn dịch chúng được. (Theo Nhà triết học JEAN-PAUL SARTRE (1905-1980))
Sự hiện hữu là sự đảm bảo duy nhất của chúng ta. Tiền bạc, quyền lực, uy tín không có gì đảm bảo cả. Gia đình, bạn bè, ngay cả bản thân cuộc sống không có gì đảm bảo. Vây quanh chúng ta là sự bất an, bấp bênh.
Có một thứ đảm bảo, và không thể tìm thấy thứ đó ở bất kỳ nơi nào bên ngoài. Thứ đó chỉ có thể được tìm thấy tại cốt lõi sâu xa nhất của chúng ta. Thượng đế trú ngụ ở đó. Đó là nơi an trú của Thượng đế, trung tâm của trái tim bạn.
Biết Thượng đế bên trong tức là vượt lên mọi sự an tâm. Khi ấy, mọi thứ đều an toàn và đảm bảo. Và khi mọi thứ an toàn và đảm bảo, khổ ải tự nhiên tan biến, lo âu biến mất, phúc lạc vĩ đại nảy sinh. Phúc lạc ấy là khao khát lớn nhất của hiện hữu.
Ngày 6.
Chỉ có một bí mật đáng để biết, đó là cái tôi sâu xa nhất của bạn. Đó là nơi bí mật nhất. Người ta cứ đi cùng trời cuối đất, việc ấy chẳng có gì khó. Con người đã tới được mặt trăng, việc ấy dễ lắm. Nhưng rất khó đạt được tới trung tâm của mình, và bí mật của mọi bí mật được ẩn giấu ở đó, chìa khóa vạn năng có thể mở cửa mọi bí mật.
Ngày 7.
Điều đầu tiên cần nhớ tới là cuộc sống đã được trao cho ta, không phải do ta giành được. Thực ra, chúng ta còn không xứng đáng nhận lấy cuộc sống. Một quy luật rất lạ lùng của sự hiện hữu là những người xứng đáng có cuộc sống, Đức Phật, Chúa Jesus, lại tan biến khỏi cuộc sống và những người không xứng đáng lại cứ có đi có lại cuộc sống, hết lần này tới lần khác. Một khi xứng đáng với cuộc sống, bạn sẵn sàng tan biến vào cái tối thượng. Nếu không xứng đáng, bạn sẽ phải quay trở lại. Chỉ những người thất bại mới trở lại - đó là điều hiển nhiên. Những người thi rớt phải quay về học lại trường cũ lớp cũ. Những người thi đậu tiếp tục đi tới cái bình diện cao hơn của hiện hữu, tới ngôi trường cao hơn mà bình thường không ai thấy được. Điều đầu tiên cần nhớ, đó là cuộc sống là món quà, đứng lãng phí, hãy sử dụng món quà sao cho đáng.
Và điều thứ hai cần nhớ là sức mạnh của tinh thần. Đó cũng không phải là cái gì của bạn, mà là dòng chảy không ngừng của sự hiện hữu trong bạn.
Bạn đang hít thở điều đó trong mọi khoảnh khắc, dĩ nhiên là trong vô thức. Khoảnh khắc bạn trở nên có ý thức bạn sẽ ngạc nhiên. Chúng ta ăn sự hiện hữu, hít thở sự hiện hữu, không có gì khác ngoài sự hiện hữu. Đó là chất nuôi dưỡng ta. Đó là gốc rễ, là cành nhánh, là tán, là hoa, là quả của ta. Sự hiện hữu là tất cả và chúng ta chẳng là gì.
Bình luận của bạn