Có thể buông bỏ bản ngã, tìm về hạnh phúc, tìm về tình yêu thương hay không, phụ thuộc vào quyết định của mỗi người
365 khoảnh khắc tâm thiền: Hòa tan bản thân trong năng lượng yêu thương!
365 khoảnh khắc tâm thiền: Ý nghĩa của thiền là sự tồn tại!
365 khoảnh khắc tâm thiền: Dũng cảm là gì?
365 khoảnh khắc tâm thiền: Thiên đường không ở đâu xa
Trích: Suy ngẫm đầu tiên vào buổi sáng - Osho
Ngày 1.
Chỉ chân lý mới có thể trở thành bài hát trong tim bạn. Bản ngã là lời nói dối trá nhất: mọi lời nói dối khác chỉ là sản phẩm phụ của bản ngã. Và vì là lời nói dối, bản ngã bốc mùi hôi thối; vì là lời nói dối, bản ngã tạo ra ngàn lẻ một vấn đề xung quanh nó. Bản ngã nấp mình sau những vấn đề ấy. Bản ngã tạo ra một mặt tiền hết sức khổ não, những đám mây khổ não như thế khiến bạn vướng mắc vào khổ não và quên hết nguyên nhân gốc gác của tất cả những điều này.
Khoảnh khắc bạn buông bỏ bản ngã - và vấn đề chỉ nằm ở quyết định của bạn, nếu muốn buông bỏ bản ngã, bạn có thể thực hiện ngay bây giờ, không có gì ngăn cản bạn làm điều đó ngoại trừ chính bản thân bạn - ngay lập tức cuộc đời bạn trải qua một thay đổi triệt để. Cuộc đời bạn trải qua một cuộc cách mạng, thơ ca và âm nhạc tuyệt diệu vang lên trong bạn.
Ngày 2.
Tôi đang cho bạn một cái nhìn hoàn toàn mới về tôn giáo. Tôn giáo không dựa trên nỗi sợ hãi mà được bắt rễ trong sự không sợ hãi. Vì thế, tôi không dạy bạn bất cứ giáo điều, hệ thống niềm tin hay triết lý nào. Tôi đơn giản cung cấp cho bạn khoa học về việc tiến vào bên trong và đánh thức linh hồn bạn. Và không ai khác có thể làm điều đó cho bạn. Không ai khác có thể làm điều đó thay mặt bạn. Bạn phải tự mình thực hiện. Thầy chỉ có thể chỉ đường, bạn phải tự mình đi theo.
Một khi trong ý thức xảy ra một khuấy động dù là rất nhỏ, quá trình này được khởi phát rồi liên tục tự lớn mạnh. Bước đầu tiên là khó khăn nhất. Hạt mầm được gieo xuống đất, sẵn sàng chết đi, đó là bước khó nhất. Một khi điều đó đã xảy ra và hạt mầm đã chết trong đất, chồi bắt đầu mọc lên. Ban đầu chỉ có 2 lá mầm rồi không bao lâu, một tán lá lớn rồi đến nhiều cành lá và cuối cùng là một cái cây lớn với hàng triệu bông hoa...
Ngày 3.
Con người sống trong xung đột quá nhiều. Bên ngoài, con người chiến đấu với người khác, bên trong họ tranh đấu với bản thân, cứ như thể họ chỉ biết một cách sống duy nhất là sống trong xung đột. Họ chiến đấu với người khác nhân danh chính trị; họ đấu tranh với bản thân nhân danh tôn giáo. Đây là lý do tại sao chúng ta tạo ra khổ não. Xung đột không thể mang lại hòa bình. Người ta phải học cách buông bỏ khuôn mẫu xung đột không ngừng này.
Cách tiếp cận của tôi là không kháng cự, không xung đột. Không xung đột là cần thiết vì đây là tồn tại của chúng ta, ta là một phần của nó. Tồn tại không thù địch với ta, không chống lại ta. Tồn tại đã sinh ra ta, nuôi dưỡng ta, vô cùng thân thiện, như một người mẹ. Cơ thể là bạn của bạn, tâm trí cũng thế - bạn phải biết cách sử dụng chúng.
Hãy xem đây là nền tảng của bạn: bên ngoài, thân thiện với tồn tại; bên trong, thân thiện với tất cả mọi người - với cả bản thân nữa, và đây là điều khó nhất. Người ta không yêu bản thân. Đó là điều cuối cùng họ muốn thực hiện. Yêu kẻ thù còn dễ, yêu bản thân rất khó. Bạn biết bản thân mình quá rõ, làm sao bạn có thể yêu bản thân được? Nhưng người có thể yêu bản thân thì có thể yêu tất cả. Hãy yêu chính mình. Nếu có thể yêu bản thân, bạn đã đáp ứng điều kiện cơ bản của tình yêu thương. Tình yêu thương ấy sinh ra sự bình yên, và bình yên là cánh cửa, từ đó, chúng ta bắt đầu có những thông điệp về thần tính.
Ngày 4.
Hai chữ tình yêu thương chứa đựng toàn bộ thông điệp của tôi. Hãy yêu bản thân - đó là bước khởi đầu, rồi yêu những người gần gũi với bạn, sau đó hãy yêu đến thế giới, yêu cả vũ trụ. Chỉ khi ấy, bạn mới có thể yêu Thượng đế, yêu Đức Phật.
Hành trình bắt đầu từ một người, kết thúc ở Thượng đế hay Đức Phật. Đây là hai bờ của dòng sông, bạn ở bên này và Thượng đế hay Đức Phật của bạn ở bờ bên kia, còn tình yêu thương là cây cầu. Cây cầu bắc qua cả dòng sông, nhưng người ta rất sợ yêu, đó là lý do họ liên tục cầu nguyện. Họ không bao giờ hiểu được họ đang làm gì. Lời cầu nguyện chỉ là vô minh. Nếu không tràn ngập tình yêu thương, lời cầu nguyện không thể nào chân thật. Cuộc sống của họ thiếu vắng tình yêu thương, nhưng họ tiếp tục đi tới nhà thờ và chùa chiền. Đó là điều vô cùng ngớ ngẩn.
Nếu không sống trong tình yêu thương, bạn sẽ không thể bước vào bất cứ ngôi đền nào của Thượng đế; ngược lại, một người sống trong tình yêu thương thì không cần vào đền, họ đã ở trong đó rồi.
Ngày 5.
Chưa thời đại nào, thế kỷ nào nói về tình yêu thương nhiều như chúng ta, và việc nói không ngừng như thế tạo ảo tưởng rằng chúng ta biết tình yêu thương là gì. Ta đang lừa gạt người khác và cũng đã lừa gạt bản thân. Con người đang chết vì không có tình yêu thương và đó là bởi linh hồn cần tình yêu thương cũng như cơ thể cần lương thực; tình yêu thương là điều bắt buộc. Với lương thực, bạn có thể sản xuất, tạo ra, nhưng với tình yêu thương, bạn phải học một kỹ thuật mới, đó là kỹ thuật thư giãn, cởi mở, hiện diện.
Thật rủi ro, nguy hiểm khi mở lòng, để cho bản thân dễ bị tổn thương, bởi lẽ người ta không bao giờ biết điều gì sắp xảy ra. Vì vậy, họ vẫn khép kín. Khi khép kín như vậy, họ cảm thấy an toàn. An toàn là thế nhưng cuộc sống biến mất, họ đã chết ngay khi còn sống, họ đã gần như xuống mồ. An tâm, an toàn, mọi thứ được đảm bảo, không còn sợ hãi, nhưng nếu không có cuộc sống, tất cả những đảm bảo ấy có ý nghĩa gì?
Cuộc sống đích thực luôn có tính phiêu lưu, và tình yêu thương là cuộc phiêu lưu lớn nhất. Tình yêu thương đi vào cái chưa biết, tình yêu thương đang để cho tồn tại chiếm lấy bạn. Và tồn tại chỉ có thể chiếm lấy bạn nếu bạn sẵn sàng tan biến vào đó. Trong sự tan biến ấy, tình yêu thương lớn mạnh, và đó là khi thần tính xảy ra. Tình yêu tương là khởi đầu của thần tính, tình yêu thương là báo hiệu của thần tính và là tia nắng đầu tiên của mặt trời.
Ngày 6.
Khoảnh khắc bạn sẵn sàng mạo hiểm cho những thứ vô hình, cho những thứ vượt khỏi ngôn từ, vượt khỏi logic, vượt khỏi tâm trí, cho những gì không bao giờ có thể đo lường, không bao giờ có thể rút gọn thành một hệ thống, bạn đang thực hiện một bước nhảy lượng tử. Tâm trí sẽ gọi như thế là điên, nhưng cái điên ấy là sự tỉnh táo đích thực. Cái điên ấy là hiện tượng quý giá nhất trong tồn tại.
Chính nhờ vài người điên mà nhân loại vẫn còn tiếp xúc được với thần tính. Đức Phật nơi đây, chúa Jesus nơi kia, Mohammed ở nơi nào đó khác - chỉ vài người thôi nhưng họ đã giữ được kết nối với tồn tại và thông qua họ, toàn bộ nhân loại vẫn còn được kết nối với tồn tại. Sannyas nghĩa là thực hiện cú nhảy vào cái chưa biết, vào cái không thể đo lường, vào cái không ranh giới. Điều đó đòi hỏi lòng dũng cảm vì con thuyền thì cực kỳ bé nhỏ và bạn thì đang đi giữa đại dương mênh mông. Ngay cả khi lạc lối trong sự vô tận của đại dương ấy, bạn vẫn thu được. Ngay cả khi chết chìm trong đó, bạn sẽ được chứ không mất, bạn được phục sinh, bạn sẽ đạt tới một bình diện hiện hữu cao hơn.
Ngày 7.
Đừng tiếp cận Thượng đế bằng logic. Thương đế không thể bị bắt giữ trong một mạng lưới logic. Ngày không phải là cá mà giống nước hơn. Bạn có thể dùng lưới bắt cá nhưng không thể bắt được nước. Cách duy nhất để biết Thượng đế là thông qua tình yêu thương. Và nhớ rằng, đó là cách duy nhất. Chỉ có tình yêu thương mới làm trái tim bạn mở ra đón nhận vẻ đẹp của tồn tại, sự huy hoàng của vạn vật hiện hữu. Và sự huy hoàng ấy là Thượng đế, vinh quanh của tồn tại là Thượng đế.
Sự ca ngợi đang diễn ra không ngừng, đó là một vũ điệu không có khởi đầu cũng chẳng có kết thúc. Nhưng trái tim chúng ta khép kín và chúng ta lại dùng đầu óc để suy nghĩ về Thượng đế. Dùng đầu óc là sai lầm, hãy hướng đến Thượng đế bằng trái tim yêu thương.
Bình luận của bạn