Hoa hậu Thu Hoài: Tôi hạnh phúc với con đường mình chọn

Hoa hậu biển Nguyễn Thị Loan làm đại sứ "Hành trình đỏ"

Hoa hậu thân thiện Dương Thùy Linh: Phụ nữ xuất sắc nhất khi là chính mình

Hoa hậu Diễm Hương: "Tôi ghét nhất lời xin lỗi"

Hoa hậu Thu Hoài: Tôi hạnh phúc với con đường mình chọn

Thí sinh Hoa hậu Venezuela đột tử vì ép cân

Người ta thường thấy hình ảnh chị lộng lẫy, kiêu sa trong vai trò Hoa hậu hay giám đốc doanh nghiệp, ít ai biết chị từng trải qua những gì để có được nó. Chị có thể chia sẻ gì?

Cuối thập niên 90, sau khi học xong cấp 3, tôi có nhiều vấn đề trong cuộc sống gia đình nên quyết định sang Đài Loan vừa học vừa làm. Ban đầu tôi làm bán thời gian, phụ trách những người hợp tác lao động từ Việt Nam sang Đài Loan làm người giúp việc. Thời gian sau thì tôi mở quán ăn nhỏ trong khu chợ đêm rồi dần dần khuếch trương lên thành nhà hàng. Khi xây dựng được thành hệ thống lớn, tôi bán thương hiệu cho người ta. Đến tận năm 2005 tôi mới về Việt Nam khảo sát thị trường và hai năm sau đó thì chính thức kinh doanh ở trong nước.

 

 

Thời điểm đó chị còn rất trẻ, động lực nào giúp chị vượt qua những thất bại nơi đất khách quê người?

Để đạt được thành công, tôi phải trải qua rất nhiều thất bại. Mỗi lần thất bại tôi đều đặt ra câu hỏi tại sao mình không làm được và tự rút ra kinh nghiệm cho bản thân. Phải nói là khoảng thời gian ở Đài Loan đã dạy cho tôi nhiều bài học quý giá.

Khi ra đi, vì gia đình không có điều kiện nên tôi phải đối diện rất nhiều khó khăn. Lúc đó tôi xác định, đã đi là không có đường về, vì về cũng chẳng biết để làm gì nên buộc phải thành công. Thú thực, ở bên Đài Loan mọi thứ đều rất tốt, nhưng lúc nào tôi cũng nghĩ rồi mình cũng trở về Việt Nam. Làm được bao nhiêu tiền tôi đều dành dụm, hàng năm tranh thủ về nước một lần, chơi khoảng một tuần rồi lại qua làm tiếp, hoàn toàn không có khái niệm đi nước khác du lịch.

Chị rất hiếm khi nhắc đến ông xã. Tại sao vậy?

Người ta cứ nghĩ tôi lấy một đại gia bụng phệ chứ không ai ngờ chồng tôi rất bình thường. Anh ấy là người Đài Loan, hồi còn ở bên đó thì anh làm trong quân đội. Thời ấy nhà hàng của tôi rất nổi tiếng, cả 3 tầng lầu lúc nào cũng đầy ắp khách, muốn ăn phải xếp hàng. Ông xã nghe bạn bè đồn có một cô gái Việt Nam ở nhà hàng ấy đẹp lắm, nên đến ăn thử rồi cưa cẩm (cười).

Trước khi lấy nhau, tôi nói mình không có ý định sống lâu dài ở Đài Loan nhưng anh vẫn chấp nhận. Lúc đó, anh đã làm trong quân đội được khoảng 17 năm, chỉ còn vài năm nữa sẽ hoàn thành nghĩa vụ nhưng anh vẫn quyết định bỏ tất cả để theo tôi về Việt Nam.

Thực sự, đến giờ chúng tôi vẫn chưa kết hôn. Tôi thấy vậy mà lại hạnh phúc hơn, vì chúng tôi biết mức độ nào sẽ quá giới hạn. Trong khi đó, nhiều cặp vợ chồng lấy nhau rồi cứ nghĩ chỉ cần tờ giấy kết hôn là đủ mà không biết giữ gìn.

Chị thấy mình thiệt thòi gì so với những người phụ nữ khác khi không được "danh chính ngôn thuận" như người ta?

Thiệt thòi hay không là do cá tính của mỗi người. Tôi không so đo nên thấy bình thường. Ba mẹ chồng tôi có nhà có cửa nhưng tôi đâu có cần, tại tôi nghĩ họ có một đứa con trai mà mình đã lấy đi rồi, họ mới là người phải buồn. Khi hai chúng tôi mới lấy nhau, ba mẹ anh cũng không có gì để cho hai đứa hết. Lúc mới sang Việt Nam, anh ấy cũng phải chạy chiếc xe máy cà tàng.

Nghĩ lại tôi thấy cả hai đã cùng vượt qua giai đoạn làm ăn thất bát, có lúc gây gổ thiếu điều không muốn nhìn mặt mà cuối cùng vẫn ở với nhau. Đó là điều quý giá nhất. Bây giờ tôi không quá giàu có nhưng cũng không khó khăn. Nếu tôi bằng lòng với những gì đang có thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng, thoải mái, nhưng tôi lại không thích ngồi yên một chỗ. Làm cực thì tôi than vậy đó, mà thấy có cái gì là lại lao vào làm. Ông xã biết cá tính của tôi như vậy nên sau này anh không có ý định thay đổi tôi nữa, mà chấp nhận để tôi "xông pha". Tôi nghĩ, thà cứ bận rộn làm việc như vậy còn hơn rảnh rỗi quá rồi sinh tật hư hỏng.

Chị là mẫu phụ nữ quá quyết liệt và đam mê công việc, làm thế nào để ông xã không cảm thấy bị "lép vế"?

Đàn ông ai cũng có cái tôi, nếu thấy người phụ nữ của họ giỏi quá thì họ sẽ không vui nên tôi phải biết cân bằng giữa gia đình và công việc. Cái đầu của tôi có ý chí thép, làm gì cũng suy nghĩ nếu ở vị trí của anh thì mình sẽ làm như thế nào. Thế nhưng, đôi khi tôi cũng "bức xúc" vì tôi vốn thuộc tuýp người thích nổi loạn.

Từ khi còn trẻ, tôi đã sớm bươn chải để nuôi các em. Tôi được tôi luyện quá nhiều, nên giờ đối diện với chuyện gì cũng không còn quá đau lòng mà sẽ bình tĩnh suy nghĩ tìm hướng giải quyết. Người ngoài nhìn vào thấy cái gì tôi cũng biết, nghĩ rằng tôi ghê gớm hoặc dữ dằn. Chỉ đến khi họ chơi với tôi mới hiểu, thật ra tôi chẳng có ý gì mà chỉ muốn làm công việc đó một cách tốt nhất mà thôi.

 


Anh chị đều bận rộn như vậy, thời gian nào dành cho con cái?

Một ngày làm việc của tôi bắt đầu từ 8h sáng, kéo dài đến 6h chiều ở các cơ sở kinh doanh khác nhau, từ spa cho đến công ty truyền thông rồi nhà hàng. Buổi trưa tôi không ăn mà dành một tiếng để học tiếng Anh. Khoảng 6h chiều tôi có mặt ở nhà để ăn cơm cùng các con. Sau 9h tối là lúc tôi hẹn bạn bè, đối tác. Thường thì tôi trở về nhà lúc 12h đêm và vẫn ngủ đủ giấc.

Trước mắt thì tôi thấy không quá khó khăn trong việc chăm sóc con cái. Chúng tôi có 3 cháu, đứa con trai lớn năm nay 16 tuổi, con gái thứ hai 14 tuổi và con trai út 7 tuổi. Cả ba đứa đều ngoan và tự lập. Tôi không bao giờ ép buộc con cái làm theo ý mình, mà luôn chia sẻ với chúng như những người bạn. Thấy con gái lên facebook vào buổi tối, tôi chỉ nhắn tin nhắc "cô gái đi ngủ đi", chứ hoàn toàn không la mắng. Với cậu con trai 16 tuổi, tôi đã có thể nhờ nó phụ việc lặt vặt của công ty, như giúp mẹ xem lại sổ sách để tập làm quen. Tôi không ép con theo nghề của mình, nhưng tôi nghĩ mình có thể định hướng được, bằng cách hình thành thói quen cho chúng một cách tự nhiên. Chưa kể, khi làm việc cùng mẹ, chúng sẽ hiểu được rằng để kiếm tiền mẹ phải cực khổ thế nào và có trách nhiệm ra sao.

Việc tham gia cuộc thi Hoa hậu Phu nhân 2012 là cách để chị khuếch trương công việc kinh doanh hay bản thân chị cũng muốn gia nhập showbiz?

Thật ra, người ta muốn làm gì cũng phải có thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Trong cuộc đời mỗi người sẽ có ít nhất 3 lần cơ hội đến. Thứ nhất là sinh ra trong gia đình giàu có, thứ hai là lấy chồng giàu và thứ ba là cuộc đời ban cho mình một cơ hội nào đó để đi lên. Tôi không may mắn có được hai cơ hội đầu tiên nên phải nắm bắt cơ hội thứ ba. Nếu nó đến mà mình biết cách nắm bắt thì sẽ thành công, còn nếu để nó vuột mất nghĩa là cơ hội cũng sẽ trôi qua.

Việc đi thi Hoa hậu không nằm trong kế hoạch "tấn công" showbiz của tôi. Tôi nói với người bạn, tôi cứ đi Mỹ thi nhưng nếu sang đến nơi mà thấy không ổn thì sẽ bỏ. Khi đoạt giải, về đến Việt Nam thấy lùm xùm chuyện nhưng tôi quyết định im lặng. Tôi thấy mình không làm gì sai để mà phải xấu hổ hay sợ sệt. Tôi chỉ nghĩ, việc đoạt được danh hiệu sẽ giúp tôi thực hiện hai mục tiêu. Đó là giúp cho cộng đồng và giúp cho việc kinh doanh của mình. Trong một năm đó tôi rất mãn nguyện với những gì mình đã cố gắng.

 


Chị thấy sao khi gánh nặng đè lên vai mình quá lớn khi đứng ở vai trò là một Hoa hậu?

- Rất cực, nhưng không phải ai cũng hiểu. Xã hội này mở miệng ra là người ta nói chuyện xài tiền tỷ này nọ, nhưng khi tôi xin tiền đi từ thiện, mấy ai móc túi ra cho được 1-2 triệu đồng. Mọi thứ đều do tôi tự thân vận động. Thay vì mua đồ hiệu xả láng, mỗi năm tôi chỉ mua 1-2 món, còn lại trích ra cho quỹ từ thiện. Mỗi người có một cách xài tiền, miễn họ thấy vui là được. Tôi hạnh phúc với con đường mình chọn để đi.

Có những người sau khi đoạt giải xong thì gia đình tan nát, chị có gặp những sự cố tương tự?

Những ai đạt được danh hiệu và đi đúng hướng thì tôi rất phục, còn ai để gia đình tan vỡ và đi theo con đường nhí nhố, tôi thực sự tiếc cho họ. Với gia đình tôi, ban đầu ông xã cũng không quen việc tôi suốt ngày ăn diện rồi đi tiệc tùng, chưa kể suốt ngày lên báo. Vợ chồng cũng gây gổ với nhau nhiều. Trước đó tôi đã thấy gương một số gia đình rồi nên không muốn đi lại vết xe đổ đó.

Có thể do tôi quản lý con người quen rồi nên chỉ cần nhìn là hiểu tâm lý của chồng. Có lần anh nói, phải chăng tôi sợ người ta biết chồng là người Đài Loan nên "giấu", không cho đi sự kiện cùng. Tôi phải giải thích để anh hiểu, hai người cùng đi event rất tốn kém và phù phiếm mà chưa chắc mang lại lợi ích gì. Anh nghe vậy cũng đồng ý, nhưng tôi biết vẫn còn hậm hực lắm. Vì vậy, tôi quyết định chọn một vài event lớn đưa anh đi cùng. Tôi yêu cầu anh ngồi dự event phải thẳng lưng, không nói chuyện và đặc biệt là không được ăn uống gì ở đó. Bởi, nếu hình ảnh đang nhai thức ăn nhồm nhoàm bị lọt vào ống kính rồi lên báo thì không hay cho lắm. Sau một vài lần như vậy, anh sợ không dám đòi đi event nữa vì thấy thật ra việc đó cũng chẳng sung sướng gì.

Chị bị sức ép gì trước những lời đồn thổi về mình?

Đôi khi tôi thấy cũng thích thú vì người ta phải tò mò và chú ý đến mình. Có những cái người ta nói đi nói lại là vì họ nhìn mình như một mục tiêu để phấn đấu, thành ra tôi không còn thấy quá mệt mỏi.

Tuy nhiên, đôi lúc tôi cũng buồn vì những lời chửi bới vô văn cứ. Có thời điểm chỉ cần tôi đi event về, mở facebook ra là thấy có người nhắn tin chửi mình. Với tư cách một chủ doanh nghiệp chứ không phải một Hoa hậu, tôi thấy mình bị xúc phạm ghê gớm. Song, riết rồi tôi cũng tập quen với chuyện đó, coi nó là động lực để phấn đấu.

vanhuong
Mời quý vị độc giả đọc tin hàng ngày về chủ đề sức khỏe tại suckhoecong.vn trong chuyên mục Trò chuyện