Kathy Uyên: Người đàn ông của tôi “trên cả tuyệt vời”
Kathy Uyên: Học cách sống hồn nhiên và công bằng với chính mình
Hiền Thục: Tôi sẽ không kết hôn lần nữa
Cựu TGĐ FPT: Thành doanh nhân, dễ "đo" bản thân
TGĐ Sơn Kim: Thành công đến từ một tập thể
Đang là diễn viên, được mọi người cưng chiều, bỗng chốc chị đổi vai làm nhà sản xuất, phải đi cưng chiều một đám người khác. Có thấy mình ngốc nghếch không?
Tại sao lại cho đó là ngốc nghếch nhỉ? Đó là một niềm đam mê và tôi đã từng bước thực hiện được. Làm sản xuất cực khổ nhưng rất thú vị. Nó sẽ cho bạn trải nghiệm về một bộ phim khi nó từ trên giấy và mỗi ngày bạn xây đắp lên cho đến lúc thành một tác phẩm hoàn chỉnh. Năm 2008, tôi về Việt Nam đóng phim “Chuyện tình xa xứ” của Victor Vũ, nghĩ rằng rồi cũng thế thôi, mình sẽ quay lại Mỹ. Nhưng rồi lại có cơ hội với “Để Mai tính” của anh Charlie Nguyễn .
Tôi thấy phim ảnh ở Việt Nam cũng phát triển rồi, và tôi phải tự tìm cơ hội cho mình. Bạn biết không, ở Mỹ tôi bị cho là khuôn mặt quá Á đông, khó có vai lớn. Ở Việt Nam, thì trước những diễn viên khác, khuôn mặt tôi thì lại… quá Tây. Tôi lạc giữa hai quan niệm đó. Tôi nghĩ, mình phải tự tạo ra cho mình những cơ hội, và sản xuất sẽ là một con đường tốt nhất cho việc đó. Tôi không thích mình là một nữ diễn viên dễ thương, nói tiếng Việt lơ lớ và ai cũng nhìn với mình cười vui nhưng khi làm việc thì họ lại dè chừng. Với“Âm mưu giày gót nhọn”, có thể nói đây chính là một sự thay đổi, tôi đang đi đúng vào quỹ đạo công việc của mình. Tôi nghĩ rằng, cuộc sống ngắn ngủi, phải làm những việc mình thích chứ đừng vì bất cứ điều gì khác.
Chứ không phải vì người yêu chị là nhà sản xuất, nên chị phải xắn tay phụ người ta, cho nó đúng “của chồng công vợ”?
Có mà anh Tim (nhà sản xuất phim Timothy Linh Bùi - PV) phải hỗ trợ tôi rất nhiều thì có. Tôi là người đưa ra đủ thứ thắc mắc và luôn muốn mọi chuyện hoàn hảo. Còn anh ấy thì biết cái gì nên đặt ở chỗ nào, tưởng như là dở dang đó, nhưng khi xếp cạnh nhau nó lại thành một chỉnh thể thống nhất.
Nghe nói, chị đã thay đổi rất nhiều lần trước khi chính thức quay “Âm mưu giày gót nhọn”, vì chị mong đợi ở nó quá nhiều hay chị kém tự tin?
Thay đổi là điều tất yếu trong quá trình sản xuất, vì quan trọng không phải bạn trưng trổ điều gì cho bộ phim, mà phải là hiệu quả cuối cùng. Trang phục của một bộ phim thời trang phải khác so với những phim khác. Và những nhân vật trong giới thời trang cũng phải có cá tính đặc biệt hơn. Tôi thay đổi và làm khá cầu kỳ, chỉ để đạt được sự đơn giản tối đa, để khi lên phim mọi người cảm thấy dễ chịu và hợp lý…
Người ta nói, chị dựng “Âm mưu giày gót nhọn” trên nền câu chuyện thật của đời mình, bắt đầu từ lúc về Việt Nam?
Có một phần, đó là sự trở về với những bỡ ngỡ. Chứ tình yêu của tôi không éo le như vậy đâu. Câu chuyện về giới người mẫu, tôi phải hỏi rất nhiều trong nghề, như cô bạn siêu mẫu Hà Anh của tôi. Cứ mỗi lần viết xong, tôi lại tham khảo ý kiến, để làm sao những chi tiết ấy chân thật và hợp lý nhất. Sự duyên dáng của bộ phim, theo tôi, nó được xếp đặt khéo léo những tình huống có trong thực tế…
Chị đã về Việt Nam được 6 năm, làm việc với 3 đạo diễn được coi là tốt nhất của dòng chảy Việt kiều, đó là Victor Vũ, Charlie Nguyễn và Hàm Trần. Chị đánh giá thế nào về cách làm việc của họ?
Thực ra không phải về Việt Nam tôi mới biết họ, khi ở bên Mỹ chúng tôi thường xuyên gặp nhau, vì cộng đồng nghệ sĩ người Việt tại Mỹ không nhiều. Chúng tôi đã là bạn, một số người có thể coi là thân thiết, nên hiểu rõ lý tưởng và phong cách làm nghề của từng người. Thành ra tôi thấy không bỡ ngỡ. Và tôi học được ở họ rất nhiều điều.
Tôi học được ở Victor Vũ khả năng làm việc mềm mỏng và nhẹ nhàng với diễn viên và cộng sự. Victor có sự thỏa hiệp cần thiết của một đạo diễn, anh ấy vì bộ phim nhiều hơn là cực đoan giữ ý kiến của mình. Victor mang đến cho nhà sản xuất một niềm tin rằng, khi anh ấy đã làm việc thì mọi chuyện sẽ thành công. Bởi vì anh ấy biết co kéo mọi thứ cho vừa vặn. Điều này thật cần thiết trong tình hình điện ảnh Việt Nam hiện tại.
Tôi học được ở Charlie khả năng uyển chuyển và biến báo giữa kịch bản và thực tế. Charlie là người trầm lặng, ít nói, sẽ rất khó nắm bắt những suy nghĩ của anh. Và ngay cả khi ra đến trường quay rồi, khi tôi đã chuẩn bị xong phục trang và đứng vào bối cảnh, anh ấy vẫn muốn thay đổi thoại. Mục tiêu lớn nhất của Charlie là phải đạt được hiệu quả tối đa cho từng chi tiết. Điều này sẽ hơi khó cho nhà sản xuất, nhưng đôi khi nó lại có lợi cho khán giả, vì nó tạo được cảm xúc mạnh trong từng cảnh quay.
Tôi học được ở Hàm Trầm ở khả năng chuẩn bị. Hàm Trần là người dựng phim tài ba và tôi cảm giác, ngay khi anh làm xong kịch bản phân cảnh, thì bộ phim đã hiện diện rất rõ ràng. Và khi ra tới bối cảnh, anh ấy là người thủ lĩnh, tất cả đều phải làm đúng như kế hoạch. Phim quay rất nhiều góc máy, với tất cả những góc cạnh khác nhau. Nên diễn viên làm việc với anh Hàm Trần đôi khi sẽ có chút áp lực. Nhưng rõ ràng, áp lực đó đổi lại một kết quả mỹ mãn trên bản dựng hoàn chỉnh cũng không tệ chút nào. Hàm Trần hơi nóng tính, và dữ dội khi làm việc, mặc dù ngoài đời anh ấy là một người hài hước, hay kể chuyện tiếu lâm, rất là vui và hết lòng vì bạn bè.
Chị thấy ba người đàn ông ấy ai có đủ những phẩm chất khiến chị muốn giữ… làm của riêng?
(Cười lớn) Ồ không, tôi học được ở họ rất nhiều. Họ là người anh em thôi chứ.
Mỗi người một cá tính, và họ đều có chung một đam mê rất lớn, đó là phim ảnh. Nhưng thôi, không phải cứ đàn ông hay ho thì mình phải giữ làm của riêng!
Chứ không phải vì chị đã có một người đàn ông trong nhóm đạo diễn đó, nên chị… chê nho xanh?
Cũng có thể. Vâng, tôi có người yêu rồi. Cũng là người trong nhóm anh em bạn bè đó cả. Nhưng người yêu tôi không giống những người kia, mỗi người có một cá tính riêng…
Đâu là điều khiến chị yêu Timothy Linh Bùi?
Niềm đam mê đủ lớn. Tình yêu đủ chân thành. Và đó là một cuốn sách tôi đọc hoài không hết. Yêu anh, tôi mang cả niềm biết ơn. Anh chỉ dạy cho tôi rất nhiều điều trong nghề nghiệp. Và ngay cả khi tôi yếu lòng nhất, cũng thấy có anh bên cạnh. Tôi chạy vòng quanh thế giới này, cuối cùng vẫn gặp anh đâu đó, với đôi tay đủ rộng đủ ấm để khiến tôi không trượt ngã ra ngoài. Tình yêu của chúng tôi không lãng mạn đâu, dù cả hai đều là nghệ sĩ. Nhưng tình yêu này có thật, nhẹ nhàng, như cơm ăn nước uống. Tôi hay nói, bồ tôi trên cả tuyệt vời! (cười)
Nghe chị nói, có vẻ như chị đã “chốt hạ” cho cuộc tình này rồi. Sẽ là đám cưới, gia đình và con cái chứ?
Chúng tôi có công việc riêng. Thực ra công việc của Tim ở Mỹ nhiều hơn, còn lúc này thì tôi lại có nhiều cơ hội tại Việt Nam. Bay qua bay lại, yêu nhau là vậy, nhưng chưa phải lúc để nói chuyện có con. Một vài năm nữa, rồi thì ai cũng sẽ có con, làm mẹ. Cuộc đời phụ nữ, nó là vậy!
Có bao giờ chị tự hỏi, vì sao mình lại có được người đàn ông này?
Có. Và tôi cứ tự trả lời, chứ nếu có hỏi thì Tim cũng chỉ mỉm cười thôi. Tim vui tính, thoải mái và không ghen tuông. Cảm giác như anh ấy rất là hiểu tôi vậy. Tôi nghĩ rằng, Tim yêu tôi vì tôi là phụ nữ nhưng đơn giản, và tôi cũng yêu điện ảnh giống anh ấy, cùng chí hướng nên đi đường hợp nhau chăng (cười). Và có thể tôi là một người hơi đặc biệt. Chẳng hạn tôi sẽ chỉ làm những thứ mà tôi cho là tốt. Khi mới về Việt Nam, tôi không nấu được các món Việt Nam, bởi vì tôi thấy ngoài nhà hàng đồ ăn ngon quá rồi, mình mua về ăn đi cho nó sung sướng. Còn tôi thi thoảng đãi bạn bè món Tây, mà tôi hay đùa là những món ngon nhất thế giới. Những món Tây được gia giảm gia vị và thêm những món rau của người Việt, chắc chắn chưa từng có ở đâu. Đấy, đại loại thế. Cũng có thể anh ấy yêu tôi vì tôi biết làm pizza có nhân là rau củ Việt Nam (cười).
Năm 2013 khép lại rồi, ít nhiều chị cũng có thành tựu. Còn năm 2014, chị lên kế hoạch gì cho mình không?
Trước tiên là về Mỹ ăn Tết với gia đình đã. Rồi quảng bá cho "Âm mưu giày gót nhọn", sẽ phát hành tại Mỹ vào tháng 3. Rồi tôi sẽ quay lại Việt Nam, bắt đầu cho vai diễn mới, một phim của đạo diễn Việt kiều, nhưng chỉ là diễn viên thôi. Còn lại, tôi cũng đang lên kế hoạch sản xuất cho dự án phim mới.
Bình luận của bạn