Ca sỹ Mỹ Linh: Tốt gỗ, cần đẹp cả... nước sơn
Ca sỹ Tân Nhàn: “Tôi sẽ không nhờ đến phẫu thuật thẩm mỹ nữa”
Diễn viên Mỹ Uyên: “Ai bảo NSƯT là già?!”
Hoa hậu, diễn viên Ngô Thu Trang: “Tỷ phú mà ốm yếu thì tiền kiếm được để làm gì?”
Diễn viên Hiền Mai: Cứng cỏi để đối chọi cùng số phận
Nơi có người đàn ông trông “manly” hết sức, ít nhất trong hình ảnh tôi nhìn thấy: ấy là lúc anh vừa đi chơi golf về, với một bộ đồ nghề đánh golf trông rất “kẻng”. Diva ngồi trên chiếc đi-văng sang trọng, sau lưng, trong lòng là những chiếc gối lông và dưới chân là tấm thảm trải sàn, trên tay là ly cocktail do chị tự tay pha chế, tại quầy bar đặt ở góc bếp. Rồi “người đàn bà yêu” thong thả nói về Phật giáo, cuộc sống mới, cách hóa giải những mối quan hệ, cùng một loạt dự định chồng chất trong mấy tháng cuối năm: ra album nhạc xưa, world music và live show riêng kỷ niệm 20 năm ca hát tới đây...
Không phải với ai, mình cũng có thể chân thành
Sẽ là một live show xuyên Việt chứ ạ?
Không, xuyên Việt mệt lắm! Chắc sẽ gọn gàng ở HN thôi.
Ê kíp và khách mời, hẳn là không khó đoán: Tùng Dương, Trần Mạnh Hùng, Quốc Trung và... Lê Minh Sơn chăng? Hay là Quốc Trung thì... thôi Lê Minh Sơn?
Bạn đoán thiếu, ít nhất một người: NSND Trung Kiên.
Người ta hay bảo chị sống bản năng, nhưng tôi lại thấy chị vẻ như rất có “biệt tài” trong việc hóa giải các mối quan hệ cũ. Hết “cựu chồng” đến “cựu bố chồng”... – bản năng sao làm thế được?
Thực ra, tôi không phải là người khéo. Mà chỉ là tôi luôn tin rằng: dù mình có thể có lúc đúng, lúc sai nhưng nếu thực sự có tấm lòng và luôn cố gắng cư xử với người khác một cách tôn trọng thì trước sau gì cũng sẽ được hiểu và những điều tốt đẹp sẽ còn lại mãi. Dĩ nhiên, không ngoại trừ, còn cần có duyên với nhau nữa. Hóa giải, cũng như vun đắp, giữ gìn một mối quan hệ theo tôi là hành xử cần thiết và là chuyện hết sức bình thường trong một xã hội văn minh.
Chuyện chị nhờ “cựu bố chồng” dạy thêm tuần một buổi về thanh nhạc có đúng không? Chị có xã giao không đấy, ở tầm chị mà còn phải đi học sao?
Ở tầm của tôi thì sao? Nếu như không muốn nói lại càng phải đi học. Và sao tôi lại phải xã giao chứ? Đấy hoàn toàn là lời nói thật, nhu cầu thật.
Chị có định hóa giải bằng hết những mối quan hệ từng sứt mẻ không? Ít ra, trong showbiz?
Có, nếu như tôi làm nghề... ngoại giao. Nhưng vì tôi không làm nghề đó nên nếu phải đứng trước những mối quan hệ mà tôi cảm thấy không có nhu cầu giao tiếp thêm, tôi sẽ tránh. Vì không phải với ai, mình cũng có thể chân thành.
Quốc Trung từng “mắng yêu” chị trên báo: “Thanh Lam có bao giờ công nhận mình sai”, điều đó đã bao giờ cản trở nỗ lực hóa giải một mối quan hệ nào đó của chị?
Đúng, sai, tốt nhất là tự mình biết với mình là đủ! Tôi “ngoan cố” không nói ra lời, hoặc tôi không nói hết, không có nghĩa là tôi không tự biết. Với một người có cá tính mạnh, thường người ta không thích công nhận điều đó ở những chỗ… có nhiều hơn 1 người. Đối diện với nó, thành thật với chính mình theo tôi mới là điều quan trọng. Cuộc sống chẳng phải là sự tương tác sao, trong tất thảy mọi mối quan hệ: gia đình, bạn bè, con cái… nên đâu phải mỗi mình đơn phương vun đắp nó là đủ. Và thời gian đôi lúc cũng là yếu tố cộng hưởng thêm để có thể dần hóa giải những bất đồng…
Tôi vừa được làm đầy
Tôi nhìn thấy trên facebook của chị những bức ảnh chụp từ Tây Tạng, Ấn Độ… Vẻ như gần đây, chị quan tâm nhiều đến Phật giáo?
Đầu tiên thì chỉ là do một người bạn rủ. Đó là một chuyến đi hết sức ý nghĩa, có tính khai mở đối với mình: yết kiến đức Đạt-lai Lạt-ma, được trực tiếp nghe ông thuyết giảng về đạo Phật ngay chính tại đất Phật. Và sau chuyến đi đó, rất nhiều điều đã thay đổi đối với bản thân tôi. Cảm giác như mình vừa mở được một cánh cửa, một miệng hang sâu hun hút mà lâu nay mình không biết, không tin đằng sau đó là cả một thế giới vô cùng sâu xa và rộng lớn, vừa gần lại vừa xa, vô hình mà lôi cuốn hết sức. Nó làm đầy mình lên lúc nào không biết, và đó chính là điều tôi cảm thấy mình cần hơn cả, trên hành trình nuôi giữ cảm hứng làm nghề.
Đó là một nhu cầu thực có cho cái nghề đầy áp lực của chị, hay ít nhiều, nó cũng đang là… “mốt” trong showbiz Việt lúc này?
Chả cứ gì nghề này! Bạn không nhận thấy cuộc sống này thực ra rất khô khan sao, nếu như mình không để ý tưới tắm và làm đầy nó? Hoặc cuộc sống không đến nỗi vậy, mà chỉ là mình đã chai sạn đi, đã thấu đáo quá mức cần thiết khi nhìn mọi sự, để đến nỗi không còn có thể… yêu mù quáng một người đàn ông nào (cười). Hay chẳng hạn như lúc này đây, chúng ta ngồi nói chuyện với nhau, tôi giỏi lắm cũng chỉ giấu đi được chừng 10% ý nghĩ của tôi với bạn thôi, đúng không? 90% kia đã mất đi lớp áo bảo vệ của nó, hoặc do tôi, hoặc do bạn - tạo nên cảm giác bất an vì cảm thấy không còn được che chắn bởi một mái che vô hình nào đó. Tuy nhiên, điều tôi cần ở Phật giáo lại không hẳn là một mái che mà đúng hơn, là một cánh cửa, một cánh cửa huyền bí.
Kể cũng lạ nhỉ. Thường người ta tìm đến những cánh cửa tâm linh khi gặp phải những điều bất hạnh trong cuộc sống. Còn chị, theo như tôi biết, lại đang trong những ngày “đẹp trời”. Vậy vì sao lại là lúc này, mà không phải lúc trước?
Ngày xưa thì đúng là cũng có những lúc mình cảm thấy khổ thật, cũng đã có lúc nghĩ: Hay chết quách cho rồi. Vì có cái khổ nào bằng khổ về tinh thần, nhất là khi mình còn là nghệ sỹ. Tận sâu trong bản năng, hình như là mình không sợ chết. Ngay từ bé mình đã luôn cảm thấy chẳng bao giờ sợ chết. Nên khi gặp đạo Phật, mình lại càng cảm thấy đồng cảm về cách nhà Phật quan niệm hết sức nhẹ nhàng về cái chết. Chính xác là tôi tìm đến Phật giáo không phải để mưu cầu hạnh phúc hay bám víu niềm tin. Mà như đã nói, bên cạnh sự bí hiểm, chính là cảm giác gần gũi…
Đã là lúc được làm những gì mình thích
Một ông bầu mới đây nói với tôi rằng: Mời Thanh Lam đi hát bây giờ khó lắm, vì giờ Thanh Lam có “đại gia” rồi, nên chỉ hát những gì mình thích... Điều đó có đúng?
(Cười phá lên) Thật thế à? Đủ thì biết thế nào là đủ! Sợ là chẳng bao giờ đủ ấy chứ! Chắc chắn là chẳng bao giờ! Chỉ biết là mình đã được sinh ra như thế, được ông trời, bố mẹ ban tặng cho một khả năng như thế thì cố gắng tận dụng thôi. Còn khao khát làm giàu thì trước nay tôi thực sự không có vì tôi không thích một cuộc sống quá căng thẳng. Dù đương nhiên, một người giỏi sẽ khó mà buông xuôi và chấp nhận một cuộc sống sơ sài. Hạnh phúc nhất của người nghệ sỹ, mà cũng không cứ nghệ sỹ, là được làm những điều mình thích. Và khi may mắn được ngồi trên một con thuyền thuận buồm xuôi gió thì mình lại càng dễ chiều chuộng sở thích đó ở mình hơn. Nếu theo nghĩa đó thì đúng là có thể nói, hiện nay tôi đã được làm những gì mình thích. Tất nhiên không hẳn là tuyệt đối, vì lẽ này hay lẽ khác, nhưng về cơ bản là vậy!
Nhưng biết đâu rằng có những áp lực (vẻ như tầm thường) cũng có thể làm nên những động lực tích cực, và ngược lại, với một người sáng tạo?
- Chuyện cầu toàn ở tôi thì... khỏi lo đi! Từ việc nấu một món ăn đến thu một bài hát. Sáng tạo làm sao có thể thui chột được khi mình đã trở nên vững lòng trước những khó khăn. Và thực ra, cuộc sống của mình vẫn thế đấy chứ! Chỉ có điều, giờ đây mình không cảm thấy sợ nó nữa, không thấy bấn loạn, bất an nữa. Sống, nếu như lúc nào cũng mong tìm kiếm được sự đồng cảm, thấu hiểu thì khó lắm. Mà tốt nhất, hãy nên chấp nhận người đối diện mình đúng như họ có. Có thế nào yêu thế nấy - đấy mới đúng là yêu! Thế nào, thấy tôi có “siêu” không? (cười)
May mắn thay cho ai sống cạnh chị lúc này! Vẻ như các “chỉ tiêu” đã được cắt giảm?
Tuổi trẻ - đôi lúc cũng là một giới hạn. Tới lúc này thì tôi tin rằng đỉnh cao của tình yêu phải là tình bạn. Người chồng, trước hết và trên hết phải là một người bạn của mình. Hẳn bạn cũng từng thấy, trên đời này có những cặp tưởng chừng như không bao giờ chia tay, vậy mà cuối cùng lại xa nhau. Nhưng lại có những người, chỉ cần làm mình cảm thấy ấm lòng thôi, thì lại ở bên mình mãi. Dĩ nhiên, là đàn bà, ai chẳng mong được “nương bóng người hùng, bậc trượng phu”. Nhưng mặt khác, vẫn phải sống sao để trong trường hợp không gặp được mình vẫn có thể đủ sức sống đàng hoàng, không lệ thuộc. Chưa kể, mình phải giỏi mới dễ gặp được người giỏi và nhìn ra người giỏi, người xứng đáng với mình. Và trải nghiệm, nếu phải trả giá, thì cũng nên vui vẻ chấp nhận. Ở đời có được có mất, cánh cửa này đóng lại sẽ có cánh cửa khác mở ra – như người ta vẫn nói, và quả tình, tôi cũng đã thấy...
Người ta cũng bảo: Đau khổ mới... hát hay được. Còn Thanh Lam lúc này thì không... “khóc nổi”, hát sao đây?
Trên lý thuyết thì là thế. Đứng ngoài thì tưởng thế. Nhưng bấy nhiêu, cùng lắm, bất quá cũng chỉ chiếm 70% thôi, còn 30% là sự hóa thân cơ mà? Tại sao phải đau khổ, chỉ để... hát hay, và chắc gì đã hát hay hơn?
Với “giai” thì... đúng hẹn
Tôi hay dùng chữ Thanh Lam “dưới triều đại” Quốc Trung, Lê Minh Sơn, chị có thấy phiền không?
Ừ thôi thì “nịnh” các anh ấy tý cho vui vậy! (cười)
Quốc Trung nói rằng chị nấu ăn rất ngon?
Tôi thích vào bếp mà. Gần như là một đam mê và luôn thấy khoái cảm khi đưa được vị của mình vào món ăn, “áp đặt” lên nó. Thích đến nỗi luôn mơ ước... mở được một nhà hàng.
Có khi đấy mới là bí quyết chính giữ đàn ông đấy nhỉ?
Vấn đề là lâu lâu mới nấu một lần (cười).
Tôi từng phỏng vấn Mỹ Linh, Hà Trần khi họ để “mặt mộc”. Còn chị thì không bao giờ. Điệu đà nhất định là đặc tính ở chị?
Chính xác đấy! Vừa sinh con xong còn điệu được cơ mà! Mệt đến thế mà còn ngoi dậy quờ son phấn ngay lập tức để trông mình đỡ “kinh”. Phụ nữ thì phải đẹp chứ, đẹp hết sức trong khả năng của mình. Thứ hai là phải thơm tho sạch sẽ. Thế nên con trai tôi rất thích được ngủ với mẹ.
Nhưng hò hẹn với chị chắc là không dễ chịu lắm đâu nhỉ? Lỡ hẹn chắc chắn là “thương hiệu” của chị!
Nhưng chỉ là với báo chí thôi. Còn với “giai” thì đúng hẹn cực! (cười). Và kể cả bạn gái. Vì nói chung tôi không mặn mà cho lắm với việc lên báo. Đã lên báo là phải trung thực, nhưng nếu như sự trung thực được đặt không đúng chỗ thì chết ngay!
Đấy, thế nên, chị làm ơn “trung thực” với câu hỏi này nhé: Đôi khi tôi hơi tò mò là vì sao người đàn ông hiện nay của chị lại chấp nhận cho chị được thoải mái “tái duyên” với người cũ trong âm nhạc như thế nhỉ?
Tự do quả thực là một điều may mắn của tôi. Có thể trong cách tôi sống đã cho những người sống cạnh một niềm tin tối thiểu, đủ để họ tôn trọng sự tự do của tôi chăng? Khi người ta đủ tin nhau, người ta sẽ cho nhau sự tự do vậy!
Nhưng về phần mình, chị không lo người đàn ông của mình bị tổn thương sao, hoặc ít hoặc nhiều?
Một người đàn ông đích thực sẽ luôn có đủ tự tin để tự bảo vệ mình, cũng như độ lượng với người khác. Cứ suy từ mình ra thì biết: Khi có đủ tự tin, ngay lập tức mình sẽ “lỏng lẻo” với người khác hơn, thay vì kè kè giữ chặt.
Và chị đang có một người đàn ông như thế?
Chắc chắn rồi! Thế thì tôi mới có được tự do chứ!
Bình luận của bạn