Ca sĩ Cẩm Ly: Vào đẻ bé thứ hai, khóc cho bé thứ nhất
Ca sĩ Cẩm Ly: Vào đẻ bé thứ hai, khóc cho bé thứ nhất
Xuân Lan: Tôi đã... hết dữ
Xuân Lan lóng ngóng trong lần đầu mang thai
Nhờ những biến cố nên mới có bản lĩnh hôm nay
Từng bị coi là “sao quả tạ” khi mang lại xui xẻo cho gia đình chồng, chị đã trải qua những ngày tháng khó khăn đó thế nào?
Dĩ nhiên đó là những ngày tháng không dễ dàng. Thú thật lúc đó tôi cũng đi coi bói xem mình có phải là tai họa của gia đình không, nhưng biết xong thì tự tin là không phải. Khi tôi đi ra ngoài làm việc, những người xung quanh nghe báo chí bàn tán thì có ấn tượng không tốt về tôi. Tôi cũng không màng giải thích. Cây ngay không sợ chết đứng. Nhiều lúc tôi cũng muốn làm lớn chuyện để phản bác nhưng tính cách mình không làm được vậy.
Thế là chị chọn cách đi mua sắm trong lúc gia đình đang hỗn loạn?
Mọi người thấy tôi ra vào các trung tâm thương mại thì bảo tôi vô tâm vô tình, làm dâu mà chỉ biết ăn diện, không lo lắng cho gia đình. Tôi biết họ nói gì chứ, nhưng tôi có quyền lựa chọn thái độ sống. Vì sao tôi phải buồn? Tôi được quyền đẹp, được quyền vui, mọi người bảo tôi buồn là tôi phải buồn sao?
Thậm chí giờ nhiều người nói tôi phẫu thuật thẩm mỹ nhiều quá, dung mạo “tàn” hết. Tôi chẳng quan tâm vì buổi sáng thức dậy, nhìn vào gương thấy mình vẫn xinh là vui rồi. Cứ lên mạng đọc những lời bình luận chỉ trích thì chỉ có đập đầu vào gối mà khóc. Mà thôi, ai yêu thì tôi nhận, ai ghét thì tôi làm lơ. Tôi không có đủ thời gian để làm hài lòng tất cả mọi người. Thay vì vậy, tôi tập trung làm những thứ mình muốn.
Chị và người thân đã cùng nhau vượt qua khủng hoảng bằng cách nào?
Không ai trong gia đình tôi tỏ ra yếu đuối ở thời điểm đó dù bị nhiều lời đe dọa, uy hiếp. Ba chồng đã làm tôi nể phục vì ông không phải người làm kinh doanh nhưng lại biết cách lao vào cứu cả con thuyền đang đắm. Giờ ba tôi lên kế hoạch cứu nợ cho những công ty khác. Ba bảo, đó là cách ba trả ơn cuộc đời. Chuyện qua lâu rồi, tôi cũng không muốn nhắc nữa, nhưng vẫn thầm cảm ơn ông Trời vì nhờ có những biến cố đó, tôi mới có được bản lĩnh hôm nay.
Scandal gần đây của Diễm Hương có khiến chị nghĩ về giai đoạn mình bị người đời gièm pha trước đó?
Hai chuyện chẳng giống gì nhau. Thời điểm đó, rõ ràng tôi có thể lên báo phản bác, rằng tôi đang có thai, mọi người có quyền gì mà nói tôi như thế. Nhưng tôi chọn cách im lặng. Cơ bản tính tôi lì từ bé, đánh 3 roi không khóc, tới 5 roi mới khóc. Người ta nói 5 thì mình mới bật trả, chứ họ chỉ nói đến 3 nên tôi vẫn chịu được. Còn Hương bây giờ chưa đủ độ lì nên tự vệ bằng cách liên tục giải thích, đưa ra bằng chứng nhưng càng nói thì mọi thứ càng chống lại Hương. Tôi thương Hương nhiều hơn là giận. Phụ nữ phải bảo vệ nhau, sinh ra là phụ nữ vốn đã khổ rồi.
Quỳnh Chi bây giờ khác gì so với hai năm trước đây?
Khác nhiều chứ, tôi trưởng thành hơn rồi. Hai năm qua, tôi thử làm đủ mọi chuyện, cũng mon men kinh doanh như người ta. Ngày xưa tôi khờ lắm, ra ngoài toàn bị lừa, rồi mất tiền, cũng buồn bã mấy ngày nhưng không dám kể ai nghe vì tự ái. Mà đau vì mất tiền là một chuyện, đau vì bị lừa nữa chứ, toàn những người tôi từng nghĩ là bạn bè, chị em kết nghĩa. Cũng nhờ vậy mà giờ tôi sống thực tế hơn, biết điều và cẩn thận hơn.
Hồi mới kinh doanh, chị làm gì?
Tôi đi bán yến. Nhà nuôi yến nên tôi tìm hiểu để kinh doanh về mảng này. Yến thì có yến thật và yến giả. Tôi đi theo người ta, nhìn người ta thu mua rồi chỉ cách pha yến theo tỉ 7:3, 9:1. Tôi nghĩ, nếu mai mốt mà chịu làm yến giả như người ta chắc tôi giàu to. Nhưng tôi không làm. Vì tôi quan niệm cái gì cũng có luật nhân quả, đặc biệt khi có con rồi thì niềm tin đó càng mãnh liệt hơn. Vậy là tôi chỉ chấp nhận bán yến thật. Dù khách hàng ít hơn nhưng mình thoải mái lương tâm.
Vậy tại sao giờ chị lại chuyển sang kinh doanh thời trang?
Thời trang là niềm đam mê của tôi dù tôi không biết tí gì về thiết kế. Tôi muốn tạo ra những mẫu trang phục dành cho người phụ nữ tự tin, độc lập. Bề ngoài của phụ nữ rất quan trọng. Tôi biết nhiều phụ nữ tự ti, không biết mặc đồ nào cho hợp. Vì vậy, tôi muốn họ bước vào cửa tiệm của tôi và tự tin với trang phục mình chọn.
Mỗi bộ trang phục cũng chỉ tầm 1 triệu đồng thôi. Tôi biết, phụ nữ còn nhiều thứ khác để mua như giày dép, túi xách... nên mới đưa ra mức giá trung bình. Quan trọng tôi xác định sẽ làm cái mình thích, ai nói tôi kinh doanh nhỏ lẻ tôi cũng kệ. Có đam mê, tôi thấy cuộc sống trở nên vui và thú vị hơn.
Vì sao chị tự tin thương hiệu của mình sẽ hút khách khi nhiều người cũng đang kinh doanh thời trang?
Tôi tin vào ông Trời. Chị biết đấy, tôi ít sử dụng Facebook, không có thói quen chụp hình tự sướng hay bình luận trên mạng. Tôi cũng từng cố gắng để không lạc hậu với người ta nhưng không làm được. Tôi thích sự kết nối con người ở bên ngoài hơn.
Khi làm thời trang, tôi không chỉ bán quần áo mà còn muốn tạo ra một nơi để những người phụ nữ tìm đến với nhau. Tôi thấy phụ nữ Việt Nam thường buồn nhiều, nếu đem đong những giọt nước mắt của phụ nữ khóc mỗi đêm chắc cũng đủ nhấn chìm con xuồng lỉnh kỉnh. Nhiều lúc họ không trút được nỗi lòng với người thân, với bạn đời của họ.
Làm thời trang là cách để tôi gặp gỡ phụ nữ nhiều hơn, chia sẻ nhiều hơn. Với tôi, phụ nữ xứng đáng được yêu thương. Nếu không có người đàn ông nào yêu họ, phụ nữ vẫn có thể tự yêu chiều bản thân.
Sống sung túc không đồng nghĩa với hạnh phúc
Lấy chồng đại gia, có cuộc sống sung túc, chị có hài lòng với hạnh phúc đó?
Cuộc sống của tôi cũng có nhiều vấn đề giống mọi người thôi. Tôi quan niệm sung túc không đi đôi với hạnh phúc. Hạnh phúc là mỗi ngày được làm điều mình thích và sống bên cạnh những người mình yêu thương.
Phụ nữ nên bớt ganh tỵ nhau đi. Bởi chúng ta càng ganh tỵ, đàn ông sẽ kêu lên: “Ôi, đàn bà!”. Tôi ghét nhất câu đấy, vì sao phụ nữ không bảo vệ nhau, hỗ trợ nhau, giúp nhau thành công để đàn ông nhìn vào... thèm?
Gia đình nào cũng có những vấn đề, phụ nữ nào cũng gặp nhiều áp lực. Những phụ nữ làm nội trợ nên coi nhau như bạn, hiểu cho nhau. Sinh ra làm phụ nữ đã cực nhiều phần lắm rồi.
Tôi cũng có những vấn đề. Đôi khi sáng tỉnh dậy, gặp nhiều chuyện không vui, tôi chỉ có cách tưởng tượng, tự bảo rằng chuyện nhỏ, mình sẽ làm được thôi. Vậy là dù có khó khăn nào, tôi vẫn vui vẻ mà sống.
Nhiều phụ nữ có tâm lý giữ chồng vì sợ thói trăng hoa bên ngoài của đàn ông. Chị nghĩ sao?
Tôi quan niệm đàn ông muốn ngoại tình thì khó vì phải mất công tán tỉnh, chứ đàn bà muốn ngoại tình dễ lắm, cho là có người lấy à. Nhưng tại sao phụ nữ có xu hướng giữ chồng mà đàn ông không thường giữ vợ? Không phải đàn ông giỏi hơn, mà vì phụ nữ vốn dĩ yếu đuối và tự ti.
Tôi nghĩ đã đến lúc phụ nữ cần thêm chữ “n” vào sau chữ “tự ti”. Phải đủ tự tin để nói rằng, anh có đi ra ngoài, có gặp cô nào chân dài trẻ đẹp thì cũng nhận ra họ không bằng vợ ở nhà. Nhưng để chứng tỏ được điều đó, phụ nữ phải độc lập về tài chính. Nếu không có tiền, đàn ông sẽ bảo, tôi nuôi cô, không có tôi cô không sống được nên cô phải nghe lời tôi. Để đàn ông không khinh thì mình phải tự kiếm tiền, tự buôn bán, lỡ nếu chồng không nuôi thì bản thân cũng tự nuôi mình được.
Nếu chị phát hiện ra chồng lăng nhăng thì sẽ xử sự thế nào?
Đàn ông đi ra ngoài say nắng là chuyện bình thường. Đàn ông mà không thích phụ nữ thì thuộc giới tính khác rồi. Quan trọng say nắng thì vẫn nhận ra nên chọn vợ ở nhà. Bước vào hôn nhân, chị em phụ nữ nên chuẩn bị tâm lý, đàn ông họ chỉ xây nhà, còn người xây tổ ấm vẫn là chị em phụ nữ. Thế nên, cô vợ nào nữ tính, mềm mỏng một chút sẽ dễ dàng giữ gìn hạnh phúc hơn.
Chị và chồng có bao giờ tranh cãi gay gắt chưa?
Giờ chúng tôi coi nhau như bạn, có gì thì nói thẳng để cùng tìm cách giải quyết. Tính tôi hơi giống đàn ông, nên cũng không ham đôi co nhiều lời.
Chị nghĩ gì về việc phụ nữ Việt thích quản lý tiền của chồng?
Chồng có thu nhập riêng, quỹ đen quỹ đỏ cũng được. Tôi cứ nghĩ, tiền mình làm ra mà người khác kiểm soát thì “hận” lắm. Nên suy ra nếu tôi quản lý tiền của chồng, chồng cũng “hận” tôi như thế. Vậy thì việc gì phải làm cho cuộc sống của nhau trở nên áp lực?
Nhiều người tự hào bảo, họ kiểm soát được chồng. Thật ra, phụ nữ làm gì quản lý được đàn ông, do đàn ông nể vợ thôi. Đến cả luật pháp họ còn lách được huống chi luật của vợ. Nhưng tôi không thích những thứ giả tạo như vậy. Tôi nghĩ cả hai nên cùng có trách nhiệm chung với gia đình, còn ngoài ra mỗi người muốn đi đâu, làm gì thì tùy.
Một hotgirl được cưng chiều chuyển sang làm mẹ có gì khó khăn?
Thời điểm sinh con, tôi không biết gì thật. Còn bây giờ đã hai năm rồi mà nói không biết gì là ngu. Lúc sinh, tôi sinh thường. Ban đầu có bà nội, bà ngoại và cả vú em chăm bé. Nhưng khi có con thì bản năng làm mẹ nổi lên, mình muốn tự tắm cho con, tự cho con ăn. Nhiều lúc muốn con chịu ăn, tôi phải múa may đủ trò để nó chịu cười, chịu há miệng. Bạn tôi qua nhà thấy tôi chăm con không nghĩ tôi là Quỳnh Chi của mấy năm về trước. Giờ đi làm cả ngày mệt mỏi nhưng về thấy con là tôi vui hẳn.
Gia đình khá giả như chị sẽ dạy con thế nào?
Tôi dạy nó cách tự lập. Nó ngã tôi không chạy lại đỡ mà đứng trêu nó, thấy mẹ trêu nên nó cười, không khóc. Tôi quan niệm, con mình sinh, mình nuôi, mình mệt. Thế nên dù muốn sinh thêm đứa nữa, tôi cũng cần thời gian chuẩn bị kỹ càng. Đừng nghĩ nó là con nít nên không biết gì. Mình lo làm không chơi với nó là nó lơ mình. Do đó, tôi luôn dành thời gian nói chuyện với con mỗi ngày, riêng cuối tuần thì dành hẳn cả ngày cho con.
Dạo này chị ngày càng xinh ra. Bí quyết gì khiến bà mẹ một con mà vẫn “trông mòn con mắt” thế?
Tôi thấy mình bị mập bụng, phải chọn đồ sao cho che cái bụng lại. Có một dạo, người ta nháo nhào đồn tôi đi sửa mũi. Tôi thú nhận, chưa bao giờ tôi thấy mình đẹp tự nhiên.
Nếu ai đó cần tôi cho họ một lời khuyên thì tôi sẽ bảo, nếu có điều kiện và mong muốn được đẹp thì nên thử phẫu thuật thẩm mỹ. Nhưng quan trọng là phải tìm hiểu kỹ càng, đặt niềm tin đúng chỗ và bản thân phải biết điểm dừng. Đừng để người ta nặn ra một con búp bê mặt đơ như hàng ngàn con búp bê khác.
Nên nhớ, phụ nữ có quyền được làm đẹp nếu họ muốn, hạnh phúc theo cách họ chọn. Phụ nữ chúng tôi mà không còn đẹp thì xã hội cũng sẽ không còn gì vui đâu.
Cảm ơn những chia sẻ của chị!
Bình luận của bạn