Mê đại gia tôi đã bỏ người yêu nghèo khó
Bị "cắt" 2 lần, liệu đã chừa?
Bị chồng 'bỏ đói' 2 năm, em có nên ly hôn?
Ly hôn: Phụ nữ chịu thiệt hơn nam giới!
Ly hôn làm tăng nguy cơ đau tim
Trước kỳ thi đại học, tôi đã nhận lời yêu Hưng, cậu bạn thân cùng lớp. Nhưng đúng là học tài thi phận khi Hưng học khá hơn tôi rất nhiều, lại thi trượt Đại học Bách Khoa, còn tôi lại đỗ điểm cao vào trường Kinh tế.
Bố mẹ Hưng muốn anh về quê phụ giúp ruộng vườn cho gia đình và ôn lại để năm sau thi tiếp nhưng Hưng không đồng ý mà đăng ký học một lớp dạy nghề ngắn hạn rồi xin đi làm thợ sửa chữa ô tô trên phố huyện.
Thời gian tôi đi học, tình yêu của tôi và Hưng ngày càng bền chặt. Chăm chỉ lại sáng dạ nên tay nghề của Hưng lên khá nhanh, thu nhập của anh thuộc loại cao nhất nhì trong nhóm thợ. Chẳng những tự nuôi bản thân, anh còn giúp tôi một số tiền không nhỏ để tôi trang trải chi phí ăn ở, học hành đắt đỏ nơi thành phố.
Khi tôi tốt nghiệp ra trường cũng là lúc Hưng tự học và thi đỗ vào Đại học Bách Khoa như bấy lâu nay anh mơ ước. Hưng nhập trường cũng là lúc anh phải nghỉ làm ở xưởng sửa chữa ô tô. Còn tôi lận đận mãi mà vẫn không xin được việc làm, đành khăn gói vào Nam để tìm cơ hội.
Biết tôi quyết chí ra đi, Hưng buồn lắm, anh dằn vặt mình đã không đủ điều kiện để lo cho tôi, giờ tôi phải vất vả thân gái dặm trường…
Ngày tiễn tôi, Hưng bịn rịn mãi, còn tôi khóc lặng lẽ trên vai anh. Tôi tự hứa rằng sẽ chung thủy yêu nhau và sẽ là vợ anh khi Hưng tốt nghiệp ra trường.
Thế nhưng lời nói gió bay, khi tôi được nhận vào làm kế toán tại một công ty tư nhân.
Thời gian đầu khi mới vào Nam, tôi vẫn giữ liên lạc đều đặn với Hưng, nhưng kể từ buổi tối công ty mở tiệc thết đãi khách hàng, sếp dắt tôi đến giới thiệu với một “đại gia” là cổ đông lớn của công ty thì tôi dần lãng quên Hưng bởi sự so sánh cứ lớn dần trong đầu óc tôi.
Thấy tôi khác lạ, Hưng nghỉ học vào Nam tìm tôi mấy lần nhưng tôi đều né tránh. Tôi chỉ chăm chăm chú tâm vào vị đại gia đã gần 40 tuổi kia. Bởi mỗi lần anh xuất hiện, tôi đều choáng ngợp bởi sự lịch lãm, giàu có, sang trọng của anh.
Anh tặng cho tôi nhiều món quà có giá trị mà từ bé đến giờ, có nằm mơ tôi cũng không bao giờ nghĩ mình có thể có được. Vài lần đi chơi cùng anh, anh tâm sự rằng cuộc sống gia đình của anh không hạnh phúc. Anh đang muốn làm đơn ly hôn với vợ nhưng còn dằn vặt vì thương hai đứa con.
Anh còn nói tiếc đã không gặp tôi sớm hơn, rằng sau khi chia tay vợ, anh sẽ rước tôi về sống cùng anh…
Mê muội, tôi đã trao thân cho anh mà không hề tiếc nuối. Rồi tôi có thai với anh nhưng bí mật không nói cho anh biết vì nghĩ rồi mình sẽ là bà chủ của căn biệt thự lộng lẫy, xanh um hoa trái và khối tài sản mà anh đang sở hữu.
Không ngờ chuyện tôi và anh bị bại lộ, tôi nhận một trận đòn ghen nhớ đời của vợ anh ngay cổng công ty, bà ta còn vào gặp sếp tôi, yêu cầu ông phải cho tôi nghỉ việc nếu không bà sẽ rút hết vốn khỏi công ty…
Ê chề, nhục nhã, không biết đi đâu tôi đành trở về quê với cái bụng đã lùm lùm. Người tình giàu có của tôi coi như chưa hề biết tôi là ai trong cuộc đời. Tham vàng phụ nghĩa, tôi đã nhận một kết cục cay đắng.
Bình luận của bạn