Khám miễn phí bệnh phổi tắc nghẽn mạn tính tại Bệnh viện Bạch Mai
Khám bệnh tim mạch và ung thư miễn phí ở Hà Nội
Bạn có tin tưởng khám bệnh trực tuyến không?
Công khai quy trình khám bệnh tại Bệnh viện Nhi Trung ương
NÓNG: Phòng khám mạo danh trực thuộc Bộ Y tế?
Qua được hai tuần rượu, anh Bảo Hiểm mới chép miệng kể cho tôi nghe về chuyện ngày xưa...
Anh Bảo Hiểm hơn chị Miễn Phí cả chục tuổi, hai người cứ như hai thời đại khác nhau nhưng với nhau lại có quan hệ vợ chồng khăng khít. Thời của anh, người ta quý anh lắm. Anh Bảo Hiểm làm ở một trung tâm Y tế Trung ương với cái ghế bao người nhòm ngó.
Các chương trình khám miễn phí luôn được bệnh nhân ủng hộ
Tính tình anh vốn tốt bụng, lại ngày ngày phải chứng kiến nhiều cảnh gia đình vỡ nợ vì chữa bệnh, cầu y, anh không đành lòng. Anh nghĩ giá như những người ấy mỗi ngày có một chút tiền để lại thì chắc họ cũng không đến nỗi khốn đốn thế này. Rồi anh lại nghĩ nếu như ai cũng góp "một chút" đến khi bệnh thì dùng, không thì giúp đỡ người khác, có làm sao đâu, rồi nay mình mai ta, đi đâu mà thiệt. Nghĩ là làm, anh Bảo Hiểm quyết định đứng ra lập quỹ mang tên anh, giúp biết bao người gia cảnh nghèo khó được chữa bệnh, giữ lại được mạng sống, tôi khen anh lắm.
Trong thời gian dài, quỹ của anh vẫn hoạt động dù có nhiều trắc trở, chông gai và thậm chí còn bị mọi người ghét bỏ. Vì thủ tục rườm rà, vì thái độ của một số bác sỹ, của y tá trong ngành vốn cũng "không ưa gì" anh cho lắm. Chị Miễn Phí sinh ra sau anh cả chục năm. Chị cũng làm ngành y, một ngành cao quý. Mặc dù chị còn trẻ, chưa đủ lông đủ cánh nhưng chị cũng được mọi người yêu mến như anh Bảo Hiểm thời xưa. So với mấy em trẻ đẹp cùng tên khác họ như Bia Miễn Phí, Đồ Ăn Miễn Phí..., chị ăn đứt cả về sắc đẹp lẫn tài năng xuất chúng.
Anh chị yêu nhau trong một lần tổ chức khám bệnh miễn phí do Quỹ bảo hiểm của anh tài trợ. Anh chị phát hiện ra mình đều muốn tốt cho bệnh nhân, đặc biệt là những bệnh nhân nghèo, từ đó mà họ yêu nhau, rồi tổ chức lễ cưới linh đình...
Đang trò chuyện vui vẻ, anh Bảo Hiểm đập vai tôi bảo: "Cái ngành này, cao quý lắm chú ạ. Người ta nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Anh mày cứu nhiều mạng người lắm rồi, lấy đất đâu mà xây tháp bây giờ? Khà khà". Rồi anh than thở: "Nói thế thôi chứ cứ mấy hôm lại thấy người này kêu khám bảo hiểm tuyến trên không được thanh toán, mai kêu bác sỹ khám bảo hiểm còn chả thèm nhìn mặt bệnh nhân. Người ta nghe thấy tên anh mày là sợ, lại đi tìm thằng em trai Khám Văn Dịch Vụ của anh cho được việc, anh mày phiền lắm". Nói đến đây, tôi chợt ngẩn cả người.Ừ đúng thật, tôi thấy anh Dịch Vụ còn giàu bằng vạn lần so với anh trai của mình. Mỗi lần tôi qua đó chơi lại được ngồi nhà hàng 5 sao uống rượu vang Pháp, chứ không phải ngồi nhà uống rượu chát của anh Bảo Hiểm. Nhưng rượu chát dù sao vẫn nóng người hơn rượu vang, có một cảm giác ấm áp khó tả.
Chương trình khám miễn phí bệnh phổi tắc nghẽn mạn tính tại Bệnh viện Bạch Mai
Nghe chuyện của ông chồng đang ngà ngà say, chị Miễn Phí chỉ tủm tỉm cười. Chị có cách làm của riêng mình, không giống như anh đi bao đồng thiên hạ. Chị tiến hành chiến thuật du kích. Thấy tôi tò mò, chị kể: "Chị hay tổ chức khám miễn phí ở một địa điểm rồi thông báo cho người bệnh đến tham gia. Khám miễn phí nhưng nhân viên của chị nhiệt tình lắm. Các bác sỹ, y tá cũng biết họ khám miễn phí cũng là khám từ thiện, xuất phát từ cái tâm của người thầy thuốc với bệnh nhân. Với lại chú xem. Đã khám miễn phí còn ai dám lấy tiền của bệnh nhân, đâu phải như lão Bảo Hiểm, xin cái giấy vượt tuyến cũng phải phong bì? Ha ha".
Chị vừa cười vừa tránh cái liếc xéo của ông chồng: "Mới đây chị lại tổ chức ở Trung tâm hô hấp Bạch Mai, ưng cái bụng lắm. Các bàn khám hoạt động hết công suất nên dù người đông nhưng vẫn không ai phải chen lấn, xô đẩy. Thời đại miễn phí còn hơn đứt thời bao cấp ấy chứ". Chỉ tiếc là chị vẫn chưa nhân rộng được mô hình ra khắp cả nước như anh chồng. Chị chỉ sợ khám miễn phí không đáp ứng được nhu cầu của người bệnh nhưng tất cả bệnh nhân đều động viên chị, ai ai cũng yêu mến chị, mong chị làm tốt hơn nữa...
Câu chuyện cứ kéo dài mãi cho đến khi nồi lẩu đã cạn nước, chị Miễn Phí đứng lên lấy thêm nước và mỳ tôm đế anh Bảo Hiểm ăn cho tỉnh rượu, còn tôi, nụ cười vui vẻ của chị đọng lại trong đầu, những âm thanh về câu chuyện của anh chị vẫn còn văng vẳng bên tai...
Bình luận của bạn