Ca sĩ Cẩm Ly: Vào đẻ bé thứ hai, khóc cho bé thứ nhất
Ca sĩ Thu Thủy: Nếu không đổi mới sẽ bị đào thải
Ca sĩ Thu Phương: Trân trọng hơn những gì mình đang có
Cát sê hát đám cưới bằng 10 lần "chạy sô" event
Là ca sĩ theo đuổi dòng nhạc dân gian, có khi nào chị cảm thấy ân hận bởi mình bị đóng khung trong một dòng nhạc khó có cát sê cao ngất ngưởng? Chị nghĩ gì khi gần đây một số ca sĩ dòng dân gian làm mới mình bằng cách hát nhạc sến, nhạc vàng?
Dòng nhạc của tôi cơ hội kiếm tiền không phải là không có. Ví dụ hát ở một đám cưới có khi ca sĩ nhận cát sê bằng cả 10 lần chạy sô event ấy chứ. Nhưng mỗi nghệ sĩ có một quan điểm làm nghề riêng. Tôi không thích được thuê để hát trong các đám cưới.
Còn chuyện làm mới mình bằng cách hát nhạc sến, nhạc vàng của một số ca sĩ cùng theo đuổi dòng nhạc dân gian, tôi không phán xét vì đó là quyết định của họ. Tất nhiên, cái được và mất trong mỗi sự lựa chọn đôi khi tuỳ thuộc vào nhu cầu của mỗi người!
Chị nằm trong số ít ca sĩ theo đuổi dòng nhạc dân gian vừa hát hay vừa có thể tự sáng tác ca khúc. Viết nhạc với chị là đam mê hay đơn giản chỉ là viết cho vui?
Nếu làm cho vui, cho có thì không phải tính cách của tôi. Tôi sáng tác bài hát với mong muốn làm mới hình ảnh của mình trong mắt công chúng và thể hiện khả năng ở một lĩnh vực khác. Những bài hát mà tôi viết ra đều xuất phát từ cảm xúc thật bởi tự vẽ ra cảm xúc rất khó cho một người không có kiến thức về nhạc như tôi.
Nói thật khi bắt đầu viết nhạc tôi không tự tin. Đã có lúc muốn bỏ cuộc vì nghĩ mình không có năng lực. Nhưng sau khi 2 ca khúc mà tôi viết là "Gái Nghệ" và "Đất mẹ ngày về" được công chúng lẫn các anh chị em đồng nghiệp đón nhận, tôi thấy tự tin vào khả năng viết nhạc của mình.
Ngoài viết nhạc, chị còn thích làm thơ?
Thú thật tôi làm thơ trước khi biết viết nhạc và thơ tôi làm chủ yếu là để chửi... đàn ông. Nói nôm na thì khi căm tức một ai đó thì tôi sẽ làm thơ. Thơ của tôi thơ con cóc, đọc buồn cười lắm. Tùy từng giai đoạn tôi mới làm thơ con cóc thôi.
Tôi bắt đầu làm thơ kể từ năm 2003 sau khi đoạt giải Sao Mai, cuộc sống có nhiều va chạm và đằng sau ánh đèn sân khấu đôi khi tôi phải đối diện với nỗi cô đơn và để không quá ủy mị hay giải tỏa những bực bội mà người nào đó gây ra với mình thì tôi chỉ có cách làm thơ... chửi.
Cần một người đàn ông "biết im lặng"
Khá lâu sau cuộc hôn nhân đầu tiên tan vỡ, chị vẫn một mình lẻ bóng giữa đám đông, "chim gãy sợ cành cong" phải không chị?
Không phải sợ mà là tôi có muốn hay không thôi. Không hiểu sao một cô gái ở vùng quê nghèo nhưng lúc mới 12, 13 tuổi tôi đã có tư tưởng rất lạ, từng nói với mẹ rằng: "Mẹ, con chẳng thích lấy chồng. Con chỉ thích sinh con thôi". Và lối tư duy này nên khi tôi 16 tuổi quyết định đi theo con đường nghệ thuật, mẹ đã rất lo lắng.
Mẹ bảo tôi đừng theo con đường nghệ thuật bởi sau này suốt ngày son phấn choe choét thì có chồng, chồng cũng sẽ bỏ, sẽ không hạnh phúc. Khi đó, tôi chỉ cười và nghĩ mẹ quá cổ hủ. Sau này khi đổ vỡ, tôi mới hiểu rằng với bất kỳ người mẹ nào cũng mong muốn ở con mình không phải là có nhiều tiền, sự nghiệp gì ghê gớm mà là cuộc sống riêng hạnh phúc.
Quan điểm của tôi bây giờ là không nhất thiết phải lấy chồng mà cứ sống với người mình yêu như thế là đủ rồi. Việc kết hôn chẳng qua là danh chính ngôn thuận cho một mối quan hệ mà thôi.
Có người nói rằng cuộc hôn nhân đầu tiên đổ vỡ là bởi chị quá cá tính và hiếu thắng?
Cái gì cũng có hai mặt. Phụ nữ cá tính thường chủ động trong công việc lẫn cuộc sống của mình. Nhưng cá tính quá thì thiệt thòi vì hầu hết đàn ông đều thích mẫu người phụ nữ biết nghe lời, dịu dàng.
Tính cách của tôi có quá nhiều sự mạnh mẽ và hiếu thắng và đôi khi bất cần. Trong cuộc sống hôn nhân, tôi cần một người đàn ông biết im lặng khi tôi "điên" lên. Lúc tôi đang điên mà lại nói này nọ thậm chí là nịnh nhưng tôi thấy chối thì độ điên tăng gấp nghìn lần.
Sau những đổ vỡ, chị thích một người đàn ông như thế nào?
Ngoài ánh đèn sân khấu nhiều khi tôi chỉ thích một mình hoặc có thêm "một mình" nào đó nhưng mà phải vui. Tức là "một mình" kia phải là người làm cho tôi có cảm xúc, vui hoặc buồn đều được, nhưng đừng... chán.
Nhiều phụ nữ đi qua những sóng gió, tuyệt vọng trong hôn nhân họ có tư tưởng chỉ thích làm "người tình" để được đàn ông che chở, chiều chuộng. Với chị thì sao?
Không chỉ đàn bà mà ngay cả đàn ông cũng thích làm nhân tình của người còn lại. Bởi vì làm nhân tình của nhau tâm hồn sẽ được nuôi dưỡng trong cuộc sống. Bước vào một cuộc hôn nhân mới ư? Tôi chưa sẵn sàng vào thời điểm này nhưng không có nghĩa là tôi chưa từng nghĩ tới. Nhưng giả dụ nó xảy ra thì tôi muốn mình là nhân vật đóng hai vai: Người vợ và người tình.
Cảm ơn chị về cuộc trò chuyện!
Bình luận của bạn