Ca sĩ, diễn viên Maya: Tôi chuộng phong cách... sexy
Diễn viên Mỹ Uyên: “Ai bảo NSƯT là già?!”
Hoa hậu, diễn viên Ngô Thu Trang: “Tỷ phú mà ốm yếu thì tiền kiếm được để làm gì?”
Diễn viên Hiền Mai: Cứng cỏi để đối chọi cùng số phận
Diễn viên Thanh Trúc: “Phụ nữ không nên mạnh mẽ quá”
Cho đến tận bây giờ, Y Phụng vẫn vậy, đẹp và thẳng thắng đến hồn nhiên. Từng bị báo chí chê bai không tiếc lời vì kiểu cách ăn mặc quá “bốc lửa”, từng bị búa rìu dư luận thêu dệt quá nhiều điều tiếng không hay, nhưng Y Phụng vẫn đón nhận sự yêu ghét của người đời.
Với Y Phụng đó chỉ là lẽ thường tình của cuộc sống đầy rủi may bất trắc.
Thành công đến sớm
Ai cũng tưởng, Y Phụng là con của “ông hoàng sân khấu” Minh Phụng thì đường sự nghiệp cũng thênh thang mở lối. Nhưng ngược lại, chính vì cái bóng quá lớn của người cha tài năng, mà từ nhỏ Y Phụng đã phải học cách tự cố gắng gấp nhiều lần người khác mới có thể khẳng định mình.
Những đêm ngồi trong góc tối nhìn cha tỏa sáng trên sân khấu rực rỡ ánh đèn đã gieo trong lòng cô bé Y Phụng tình yêu và niềm khát khao được dấn thân vào nghệ thuật. Tuổi thơ của Y Phụng là những chuỗi ngày rong ruổi theo cha mẹ, rày đây mai đó, có khi còn phải chịu cảnh màn trời chiếu đất. Nhưng chỉ cần được lên sân khấu, dù chỉ là “đào con” cầm cờ, cầm đuốc đi ra, đi vô … với Y Phụng vậy là đã đủ vui. Vì quá mê diễn, cô bé Y Phụng không chịu đi học. Sau, vì cha mẹ làm căng, Phụng mới chịu cùng chúng bạn đến trường.
Lớn lên một chút, Phụng được cha mẹ cho đi học múa ba-lê. Múa thì múa vậy, nhưng niềm đam mê ca hát không khi nào thôi âm ỉ trong lòng cô. Rất nhiều lần Y Phụng trốn học để đi diễn. Nghệ sĩ Minh Phụng biết được thì vô cùng tức giận. Y Phụng kể lại, cha từng tâm sự vì mình chỉ được học tới lớp 9 nên mong muốn con gái ít nhất cũng phải học hành tới nơi tới chốn, và lại càng không muốn Y Phụng tiếp tục nghiệp xướng ca.
Y Phụng nghe vậy khóc suốt mấy ngày mấy đêm. Thương con gái, Minh Phụng phải nhượng bộ với điều kiện: “Trong vòng một năm mà con đi hát thành công thì tiếp tục, còn không phải về nhà đi học cho đàng hoàng”. Có người đi hát cả nửa đời công danh còn mù mịt, huống chi Y Phụng mới 15 - 16 tuổi đầu thì dám mơ chi đến chuyện bước lên đỉnh cao danh vọng chỉ trong vòng một năm. Thế nhưng, lúc đó Y Phụng đã ngay lập tức gật đầu đồng ý, vì đây là cái phao cứu cánh cuối cùng của cô. Vậy mà, Y Phụng đã thành công.
Thời gian đầu, Y Phụng chấp nhận “hát lót”, “hát chùa” không lấy tiền. Niềm say mê ca hát cuồn cuộn chảy trong huyết quản của cô bé tuổi chớm xuân thì. Đến mức, cứ buổi chiều mới có 5 - 6 giờ là Y Phụng đã trang điểm thật đẹp, chuẩn bị thật kỹ lưỡng để chờ bước lên sân khấu. Dù là con của Minh Phụng, nhưng Y Phụng không được ưu tiên ở bất kỳ sân khấu nào. Thậm chí, áp lực còn đè nặng hơn trên vai cô gái nhỏ bé. Bởi thế, tự bao giờ cái tính mạnh mẽ, cương trực và tự chủ đã ươm mầm trong người Y Phụng. Để khi giông tố đến cô vẫn điềm nhiên hứng chịu từng đợt gió quất vào đời mình.
Có những đêm Phụng ngồi một mình, buồn hiu hắt vì chờ đến phút cuối mà vẫn không được diễn, phải lủi thủi đi về. Chị tâm sự rằng, không nhớ nổi bao nhiêu lần tủi thân đến mức bật khóc tức tưởi, không nhớ nổi bao nhiêu lần đói, mệt đến rã rời mà vẫn kiên nhẫn đứng đợi tới lượt mình để được bước ra sân khấu, được hát để thỏa nỗi đam mê. Đôi lúc, Phụng tưởng như mình không còn trụ vững được nữa. Công danh cứ như tàn lửa, gió bốc lên cao rồi tắt lịm, muốn nắm bắt cũng không tài nào với tới.
Thuở ấy, show gì, dù xa xôi đến đâu, Y Phụng cũng không từ chối. Phụng kể, lúc đó khổ lắm, vì không có tên tuổi nên hát đã lĩnh ít tiền mà còn bị coi thường. Ca sĩ ngôi sao đi tỉnh được ngủ ở khách sạn, còn các ca sĩ trẻ như Y Phụng phải ngủ ở rạp hát để giảm bớt chi phí cho nhà tổ chức.
Muốn đi tắm thì người này căng màn ra cho người kia tắm, bởi làm gì có phòng tắm ở những nơi đồng quê hẻo lánh. Ăn uống cũng phải tự túc, nên mỗi lần đi diễn, Y Phụng lại lỉnh kỉnh mang theo bếp dầu, gạo, muối, đồ khô. Cha mẹ Y Phụng thấy thế xót con lắm nhưng vẫn kiên tâm không nhúng tay vào giúp đỡ. Cho đến giờ, Y Phụng vẫn thường thầm cảm ơn cha vì ngày đó ông đã giúp Y Phụng có được sự mạnh mẽ và những bước đi vững chắc cho đến bây giờ.
Từ hát chùa, tiền lương của Y Phụng được trả hai ngàn đồng, rồi ba ngàn... "Hai, ba ngàn chưa đủ tiền đổ xăng, nhưng cầm được tiền đi hát, em hạnh phúc không thể tả". Cầm được vài đồng bạc lẻ ấy, Y Phụng hồi hộp mang về tặng ngay ba một ngàn, mẹ một ngàn, bà ngoại một ngàn… Y Phụng còn nhớ như in, cha Phụng cầm tiền mà quay đi rất nhanh vì mi mắt ông đã ngập đầy nước.
Nghề là nghiệp, một khi nghề đã chọn mình thì cái nghiệp cũng từ đó đeo mang. Từ một cô ca sĩ “hát lót” không tên tuổi, Y Phụng vụt sáng thành sao khi chỉ mới vừa 15-16 tuổi.
Biểu tượng sexy của điện ảnh Việt
Thời điểm đó, Y Phụng thường ăn mặc khá táo bạo, trình bày những dòng nhạc sôi động được rất nhiều bạn trẻ ưa thích, nhưng hầu hết giới báo chí ở Sài Gòn lúc bấy giờ lại không thể chấp nhận được.
Những bài viết lên án, phê bình nặng tay... nêu thẳng tên Y Phụng, tưởng đâu lần đó đã làm chùn chân cô bé và dập tắt những ước mơ. Vì sợ báo chí "đánh lây", nhiều sân khấu tụ điểm khác không dám mời Y Phụng cộng tác nữa. Sân khấu duy nhất còn lại "dám" để cô ở lại là rạp Lao Động của ông bầu Duy Ngọc. Tình cảm đó, Y Phụng hứa với lòng sẽ có ngày đền đáp.
Tuy bị mấy bài báo "dập" te tua, nhưng Y Phụng cứ thế nổi tiếng. Giờ nhắc lại, chị cười: “Cứ như người ta quảng cáo cho mình không công vậy đó”. Và cứ thế, Y Phụng và rạp Lao Động hút khán giả như tôm tươi. Trong số những khán giả này, có cả Xuân Cường, Xuân Kỳ, những nhà đạo diễn làm phim đang đi tìm những khuôn mặt mới lạ và ăn ảnh, ăn đèn. Với ca khúc You're My Heart, You're My Soul, Y Phụng đã tạo thành cơn sốt nóng bỏng hằng đêm cho giờ trình diễn của cô.
Cánh cửa điện ảnh mở ra với Y Phụng khi cô được mời góp mặt trong một vai phụ trong bộ phim Những cánh hoa hoang dại. Dù chỉ xuất hiện một hai cảnh (sau khi bị cắt hết năm sáu cảnh quay) nhưng khuôn mặt Y Phụng đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong lòng rất nhiều khán giả lúc đó. Và may mắn thay, sự xuất hiện đó của Y Phụng dù rất ngắn nhưng cũng lọt được vào mắt xanh của nhà “đạo diễn phù thủy” hàng đầu Việt Nam bấy giờ - đạo diễn Lê Dân. Và ông đã mời Y Phụng thủ ngay vai chánh trong phim Riêng chỉ có anh bên cạnh các ngôi sao thời đó như Lê Tuấn Anh, Diễm Hương.
Tuy là một ca sĩ lúc đó chưa mấy tên tuổi nhưng cô đã được đạo diễn Lê Dân một mực chọn vào vai chính. Lúc ấy, Y Phụng chỉ mới 16 tuổi. Lần đầu được đóng vai chính bên cạnh hai ngôi sao lớn, Y Phụng mừng lắm, nhưng trong kịch bản đòi hỏi Y Phụng phải cắt đi mái tóc dài của mình, cô bé khăng khăng từ chối và quyết định trả lại kịch bản cho đạo diễn. Đến nước này, mẹ cô - nghệ sĩ Kiều Tiên - ra lệnh nếu con không cắt tóc đóng phim, sẽ bị ngưng hát luôn. Hai chữ "cấm hát" quả là một đau khổ lớn nhất trong đời, nên sau những giờ phút vật vã khóc lóc, cô cũng phải đành cắt bỏ mái tóc dài yêu quý.
Bộ phim Riêng chỉ có anh ra mắt, được sự hưởng ứng mạnh mẽ của khách mê phim thời đó. Và cũng nhờ bộ phim này, hàng loạt kịch bản mới của nhiều nhà làm phim ồ ạt gửi tới Y Phụng. Từ đó mối duyên điện ảnh đã gắn chặt cùng Y Phụng rất mặn nồng. Mỗi khi đi diễn dù ở Sài Gòn hay các tỉnh, Phụng cũng được khán giả rất yêu mến.
Những năm 1994, 1995 là thời hoàng kim của giới làm phim ảnh ở Sài Gòn. Y Phụng có lần nhận lời quay cho 3-4 bộ phim cùng một lúc, xong bối cảnh phim này, đạo diễn phải cho diễn viên chạy show đi quay cho một bộ phim khác. Tuy bận rộn với điện ảnh, nhưng Y Phụng vẫn không bỏ quên sân khấu ca nhạc. Không như một năm về trước, phải ngồi chờ thâu đêm dẫu chỉ để hát chùa, lúc này cô thật sự đã có chỗ đứng trong lòng người hâm mộ. Cô cũng giã từ những lần đi tỉnh bị ngủ ngoài rạp hát...
Sexy đã trở thành thương hiệu của Y Phụng, tuy nhiên nó cũng khiến cuộc đời cô vướng phải nhiều rắc rối. Từng bị đồn hút chích, lại bị gán cho tội giật chồng người khác, nhiều khi Y Phụng muốn vứt bỏ tất cả. Cuối cùng, không chịu nổi búa rìu dư luận, nhưng cũng không muốn thay đổi bản thân mình, Y Phụng dần dần rời xa công chúng. Và cho đến bây giờ, khi được hỏi có mong muốn gì không, Y Phụng trả lời nhẹ tênh: “Trời cho tôi vậy, đủ rồi".
Bình luận của bạn