Đừng mơ hồ với cái ác

Bắt đối tượng hành hung bác sĩ bệnh viện Thanh Nhàn

Vụ bác sỹ BV Thanh Nhàn bị hành hung: Bộ Y tế vào cuộc

Bác sỹ bị hành hung ngay tại phòng trực

Bé trai bị hành hung đã qua cơn nguy kịch

Giải cứu bé gái 4 tuổi nghi bị mẹ và cha dượng hành hung

Tôi là một người mẹ. Những đứa trẻ bị hại không phải là con tôi, nhưng khi xem clip tố cáo hành vi tàn độc của hai “cô giáo” đó, tôi đã không nuốt nổi cơm, tôi đã khóc, tim tôi nghẹn lại và có lúc, tôi muốn xỉu. Tôi đã gọi hai “mụ phù thủy” bằng nhiều cái tên xấu xa nhất : đồ súc sinh, đồ quỷ đội lốt người, quân dã man, quân tàn độc, đồ ác thú… Và rất, rất nhiều hình phạt mà tôi mong muốn được đưa ra với tất cả sự bức bối không kìm nén nổi: chẳng cần làm gì nhiều, cứ trừng trị hai mụ ấy như những gì mà hai mụ đã làm với con trẻ, xem cái clip tôi chỉ muốn nhào tới đánh nhau với hai “con côn đồ”. Trời ơi! tiếc là hình thức xử phạt tùng xẻo đã không còn, chứ nếu không, phải xử hai mụ này như vậy mới xứng tầm cái ác mà hai mụ đã gieo. Chưa vừa lòng, tôi còn muốn hai “con quỷ” này chết đi cho rảnh nợ, chết đi cho trẻ con không còn bị tra tấn nữa! Trong lòng tôi, thực tình tôi nghĩ, có mắng mỏ nặng nề, có nguyền rũa đanh ác đến bao nhiêu đi nữa cũng không đủ.



Mấy ngày nay, tôi bị cái clip đó ám ảnh. Tôi cứ nhớ cái đè đầu nhẫn tâm của “phù thủy áo xanh” đối với bé trai ăn bị nôn ọe. Tôi cứ nhớ bé gái khóc thảm thiết giơ hai tay ôm lấy chân “cô giáo” năn nỉ, sợ sệt nhưng vẫn không thoát cảnh bị bế thốc lên dúi đầu vào thùng nước. Trong lúc cháu bấu víu vô vọng, khóc đến tội nghiệp thì “cô” tỉnh bơ hỏi “thấy chưa, sợ chưa, sợ chưa”. Tôi cứ nhớ mụ “phù thủy tóc vàng cài băng đô nhựa” tát bôm bốp vào mặt một cháu bé chỉ vì cháu không chịu ăn, rồi còn túm ngực áo cháu đẩy tới đẩy lui làm cháu suýt té. Cũng cháu trai ấy, mụ “phù thủy tóc vàng” bóp cổ và rung lắc cháu liên hồi… Không chỉ riêng tôi, mà hằng trăm, hàng ngàn phụ huynh khác đã chửi rủa và đòi “thi hành án” với hai “cô giáo” trời không dung đất không tha ấy. Những đứa trẻ đã làm nên tội lỗi gì mà phải hứng chịu hành vi tra tấn ác ôn như vậy ? Tôi hỏi thầm và rớt nước mắt.

 

 

Những ông cha bà mẹ, những người lớn yêu thương trẻ con bổng trở nên… hung dữ, đằng đằng sát khí, muốn ăn thua đủ với hai “bảo mẫu” mang mặt người này. Trong đó có tôi! Ai đó bảo rằng: như vậy mấy anh chị cũng… độc ác không thua gì hai “cô giáo” ấy, mấy anh chị lấy cái ác trừng trị cái ác mà được sao! Xin lỗi, nếu không gọi đúng tên cái ác, không vạch mặt cái ác, không xử đúng tầm cái ác thì không xứng làm người, chứ đừng hòng làm… thánh! Cái ác cần được răn đe đúng “chữ”, đôi khi bằng chính sự tàn ác được copy từ bản gốc, để cái ác nhận thức được hậu quả tàn tệ của nó. Cũng chỉ vì xử chưa đúng tầm nên trẻ em vẫn cứ còn là nạn nhân của bạo hành đến từ cha mẹ, đến từ “mẹ hiền ở trường” – viết ra 4 chữ này mà tôi nhói hết tim gan. Đau đớn thay cho lũ trẻ tội nghiệp khi chúng bị chăn dắt bởi những người-mẹ-sói!



Nhân từ. Khoan dung. Độ lượng. Đừng phí của. Không phải lúc nào cũng mang những trang sức đẹp đẽ của tâm hồn ấy ra để mong “cảm hóa” cái ác. Đừng mơ hồ với cái ác, khi nó chưa bị trừng phạt. Con cái của chúng ta sẽ trong veo, sẽ có niềm tin vào cái tốt đẹp, sẽ lớn lên với bộ não không bị tổn thương, với trái tim không sứt sẹo, sẽ không bị bàn tay của quỷ bóp nghẹt… khi các bậc cha mẹ biết nổi giận với cái ác, biết quyết đấu với quỷ dữ để bảo vệ chúng. Qua hành xử đúng đắn của người lớn đối với cái ác, con cái chúng ta sẽ nhận ra thế nào là tốt, thế nào là xấu, ai sẽ được lên thiên đàng còn ai sẽ phải rơi xuống địa ngục. Ngay cả truyện cổ tích, cái ác cũng phải đền tội kia mà, nói gì đến cuộc sống đời thường.
Mời quý vị độc giả đọc tin hàng ngày về chủ đề sức khỏe tại suckhoecong.vn trong chuyên mục Cộng đồng lên tiếng