Diễn viên Trung Dũng: Sức khỏe là trên hết
Diễn viên Ngọc Lan: “Tuổi càng lớn sự chín chắn càng đầy”
Diễn viên Y Phụng: “Biết đủ là đủ"
Diễn viên Thanh Trúc: “Phụ nữ không nên mạnh mẽ quá”
Diễn viên Thanh Trúc: “Phụ nữ không nên mạnh mẽ quá”
"Tất cả đều là duyên. Với tôi, chèo là tình yêu thầm kín. Năm 1971, tôi đã chọn chèo để bắt đầu sự nghiệp của mình, nhưng rồi vì nhiều lý do mà phải chuyển sang học Trường Nghệ thuật Hà Nội, đầu quân cho Nhà hát Kịch Hà Nội. Nhưng, cái gì đã là duyên thì đi đâu rồi cũng quay về. Năm 2011, tôi trở lại với chèo, sung sướng được sống với một dàn diễn viên trẻ rất say nghề, đặc biệt là được hòa vào niềm vui của các khán giả nhỏ. Khỏi phải nói tôi đã vui đến thế nào trước phản ứng của những đứa trẻ. Có khi mình đang diễn trên sân khấu, ở dưới khán giả hét lên “Ôi bạn Minh Vượng ơi bạn đừng ác thế”, hay khi diễn vai mà các bé thích xong, các bé ùa lên sân khấu khen “bạn diễn vai này tôi thích ghê cơ ấy…”. Thử hỏi mấy ai đã hơn 60 chục tuổi đầu mà được cháu mình gọi là bạn…
Nhưng chẳng phải người nào cũng thích trẻ con…
Có thể thiếu cái gì thì người ta thèm cái ấy. Khi mình không có con cái thì dồn hết tâm sức vào sân khấu thiếu nhi và tôi luôn coi những khán giả nhí như con, như em mình. Thực ra trời chẳng cho không ai cái gì, con người ta được cái nọ mất cái kia. Cuộc sống riêng, tôi cũng đã chia sẻ rồi. Từ nhỏ tôi bị bệnh khớp nặng, sau đó tuổi cứ cao dần và cuối cùng là nói không với hôn nhân. Nhưng biết đâu, vì sự thiếu hụt tình cảm đó mà tôi được tổ đãi vì dồn hết thời gian cho sân khấu. Ngẫm ra, không gì hạnh phúc hơn khi trong một tuần, một tháng, một năm được thể hiện rất nhiều thân phận, câu chuyện. Như thế là tôi đã may mắn hơn rất nhiều người đấy.
Khi nói không với hôn nhân, những niềm vui, nỗi buồn bà cất vào đâu?
Tôi có sáu anh chị em, các cháu đều đã lấy vợ, lấy chồng, tôi đã lên chức bà trẻ từ lâu. Sau giờ diễn, giảng dạy, tôi về với gia đình, nơi mọi người đều yêu thương mình. Nhưng thực lòng mà nói, nếu hỏi có cô đơn không thì trong một ngày, một giờ, nỗi cô đơn là có. Vì mình không có cái may mắn được làm vợ, làm mẹ. Mỗi khi đi đám cưới, hay ngày nghỉ, có khi là tan buổi diễn, thấy vợ đi cùng chồng, tình nhân đón tình nhân, mình thui thủi một mình, buồn chứ. Nhưng, nghĩ đến việc mình đem đến cho khán giả những tiếng cười và được khán giả yêu quý thì thấy những gì mình đánh đổi không hề vô nghĩa.
Bằng lòng với cuộc sống cũng là một hạnh phúc…
Đúng thế. Tôi bằng lòng với cuộc sống của mình, tự hào vì luôn được bạn bè, đồng nghiệp yêu quý. Nghề diễn viên người yêu kẻ ghét rất nhiều nhưng đổi lại tôi luôn được các đạo diễn, diễn viên quý mến.
Nhiều nghệ sĩ tận dụng việc được quý mến để mở công ty riêng, chạy sô, hình như NS Minh Vượng không làm điều ấy?
Tôi nghĩ cái này tùy thuộc vào sở thích của mỗi người. Tôi đã qua đỉnh dốc rồi nên không thiết tha với việc tiền bạc nữa. Nếu tôi nhận làm quảng cáo thì rất nhiều, từ nước mắm, mái tôn, ép nhựa…nhưng tôi không thích.
Nhưng tiền là một thứ rất hấp dẫn...
Đúng, nhưng không phải là tất cả! Bên cạnh sân khấu học đường của chèo Hà Nội, tôi vẫn diễn cho làng trẻ em SOS, trường Nguyễn Đình Chiểu, trong các bệnh viện. Tôi dành nhiều thời gian để diễn cho các con, diễn mà rất thương, mắt cứ phải nhìn lên trần vì nếu nhìn vào đôi mắt trong veo của những đứa trẻ ấy lại xót xa vì không biết tháng sau, năm sau, những đôi mắt ấy có còn trên cuộc đời này? Tôi đau đớn vì điều đó. Vì thế cứ ai mời đi diễn từ thiện tôi lại đi, hoàn toàn không nhận tiền, miễn là không trùng giờ dạy của tôi ở Trường CĐ Sân khấu Hà Nội.
Xin cảm ơn và chúc chị luôn vui vẻ.
Bình luận của bạn