Trở thành "Người mà ngươi thực sự là" không hề dễ dàng

Đối thoại với Thượng đế đề cập đến những vấn đề cuộc sống và tình yêu, con người và các mối quan hệ...

7 loại vi khuẩn gây hại có trong thực phẩm và cách phòng tránh

7 loại mì pasta trứ danh của ẩm thực Italy

Bạn đã biết cách chải da khô để có làn da đẹp hơn?

Bài tập đốt cháy mỡ thừa tại nhà chỉ 30 phút

Vậy tại sao phải cố gắng làm gì? Tại sao lại nhào vào cái rắc rối làm gì? Ai cần tới điều đó? Tại sao không đơn giản chơi với cuộc đời như cái bề ngoài sao cũng được của nó - là một bài tập đơn giản trong sự vô nghĩa chẳng dẫn đến nơi nào cụ thể, một trò chơi mà bạn không thể thua cho dù chơi cách nào, một tiến trình cuối cùng đều đưa đến cùng một kết quả cho mọi người? Ngài nói rằng không hề có hỏa ngục, không có hình phạt, không có cách nào thua, thế thì tại sao còn mệt mỏi cố gắng để thắng làm gì? Đâu là động lực, nếu xét đến việc đạt đến nơi Ngài bảo chúng tôi đang cố gắng đi tới thật khổ biết chừng nào? Tại sao không dành thời gian tốt bụng của chúng ta và chỉ cần thư giãn về tất cả cái sự-vụ-Thượng-đế này, và "là Người mà ngươi thực sự là."

Ối chà, chúng ta đáng cáu kỉnh, phải không nhỉ...

Vâng, tôi mệt mỏi với việc cố gắng, cố gắng, cố gắng, chỉ để được Ngài đến đây và bảo tôi: tất cả rồi sẽ hóa ra khó khăn cực nhọc vô cùng, và chỉ có một người trong con số hàng triệu có thể làm được thôi.

A, ta thấy ngươi mệt rồi. Để ta xem có giúp gì được cho ngươi không. Trước tiên, ta muốn chỉ ra rằng ngươi đã dành "thời gian tốt bụng" của ngươi cho nó rồi. Ngươi có nghĩ đây là lần đầu tiên ngươi cố gắng làm điều này không?

Tôi không biết nữa.

Có vẻ là ngươi không từng gặp chuyện này trước đây.

Cũng thỉnh thoảng.

Ồ, ngươi có gặp rồi. Nhiều lần.

Bao nhiêu lần?

Nhiều lần.

Đó là để cổ vũ tôi phải không?

Đó là để gợi hứng cho ngươi chứ.

Làm thế nào được?

Trước tiên, nó dẹp bỏ lo lắng sang bên. Nó đem vào cái yếu tố "không thể thua" ngươi vừa nói đến. Nó đoan chắc với ngươi rằng ý định là để ngươi không thất bại. Rằng ngươi sẽ có được thật nhiều cơ hội như ngươi muốn và cần đến. Ngươi có thể quay lại lần này lần nữa và lần nữa. Nếu ngươi quả tiến được bước tiếp theo, nếu ngươi tiến hóa lên cấp độ kế tiếp, đó là vì ngươi muốn thế, chứ không phải ngươi phải thế.

Ngươi chẳng phải làm bất cứ điều gì! Nếu ngươi yêu thích cuộc sống ở mức độ này, nếu ngươi cảm thấy mức độ này là tối hảo cho ngươi rồi, ngươi có thể có kinh nghiệm này lặp đi lặp lại! Thật vậy, ngươi đã có nó nhiều lần rồi - vì chính nguyên nhân đó! Ngươi yêu mến tấn kịch này. Ngươi yêu mến đau thương. Ngươi yêu mến chuyện "không biết", cái bí nhiệm, cái trì hoãn. Ngươi yêu mến tất cả. Đó là lý do tại sao ngươi ở đây.

Ngài đang phỉnh tôi đấy à?

Ta có nên phỉnh ngươi về một chuyện như thế không?

Tôi không biết nữa. Tôi chẳng biết Chúa hay đùa giỡn trong chuyện gì.

Chuyện này thì không rồi. Nó đi quá gần đến chân lý, quá gần đến cái biết tối thượng. Ta không bao giờ đùa giỡn về chuyện "nó như thế nào". Có quá nhiều người đã chơi trò đánh đố về nó. Ta không đến đây để làm cho ngươi rối tinh thêm. Ta đến đây để giúp ngươi làm sáng tỏ mọi sự.

Rõ quá. Ngài bảo tôi rằng tôi ở đây vì tôi muốn là?

Dĩ nhiên, đúng vậy.

Tôi đã chọn là?

Đúng.

sach-03451

Và tôi đã chọn như thế nhiều lần?

Nhiều lần.

Bao nhiêu lần?

Ở đây chúng ta lại đi lại một lần nữa rồi. Ngươi muốn một con số chính xác à?

Chỉ ước lượng độ chừng thôi. Tôi muốn nói là ở đây chúng ta đang nói về bốn năm lần hay hàng chục lần?

Hàng trăm.

Hàng trăm? Tôi đã sống hàng trăm đời sống?

Đúng.

Và đó là bấy nhiêu tôi đã đạt được phải không?

Cũng được khá xa rồi, thật đấy.

Ồ, thế đấy, liệu có thật không?

Tuyệt đối thật. Này, trong các kiếp trước chính ngươi quả đã giết người.

Thì có gì sai đâu? Chính miệng ngài đã nói đôi khi cần đến chiến tranh để chấm dứt sự dữ mà.

Chúng ta sẽ phải đi vào chi tiết chuyện ấy vì ta có thể thấy rằng câu khẳng định trên đây đang được sử dụng và lạm dụng - như ngươi đang làm bây giờ - để nặn ra đủ loại mục đích hoặc biện minh cho mọi thứ điên khùng.

Dựa vào tiêu chuẩn cao nhất, ta đã quan sát dự tính của loài người, việc giết người không bao giờ có thể được biện minh như một phương tiện để diễn tả sự giận dữ, phóng thích hận thù, sửa sai hay trừng phạt một kẻ xúc phạm. Câu nói chiến tranh đôi khi cần thiết để chấm dứt sự dữ vẫn đúng - vì các ngươi đã khiến nó thành ra như vậy. Ngươi đã quyết định khi tạo ra bản ngã, rằng sự tôn trọng đối với sự sống con người là và phải là một giá trị có ưu tiên lớn. Ta hài lòng với quyết định của ngươi, vì ta không tạo ra sự sống để nó có thể bị phá hủy.

Chính lòng tôn trọng sự sống làm cho việc gây ra chiến tranh đôi khi là điều cần thiết vì ngang qua cuộc chiến chống lại sự dữ đang hoành hành, qua việc tự vệ chống lại đe dọa một sự sống khác, ngươi khẳng định được Ngươi là ai trong quan hệ với người đó.

Ngươi có một quyền dựa theo luật luân lý cao nhất - thực sự, ngươi có một bổn phận thừa hành luân lý đó - để ngăn chựn sự gây hấn trên người khác hoặc trên chính mình.

Điều này không có nghĩa là giết người là một hình phạt thích hợp, cũng không phải là sự trừng phạt hay phương thế để dàn xếp các khác biệt nhỏ nhặt.

Trong quá khứ của ngươi, ngươi đã ghiết người trong những cuộc đấu kiếm cá nhân vì tỉnh cảm của một phụ nữ, trời ạ, và gọi việc này là bảo vệ danh dự của ngwoi, khi nó là tất cả danh dự mà ngươi đang mất. Thật lố bich. Nhiều người vẫn đang sử dụng sức mạnh giết chóc để giải quyết các tranh chấp buồn cười cho đến ngày hôm nay.

Khi đạt đến tầm của sự giả hình, một số người thậm chí còn giết người nhân danh Thượng đế, và đó là sự báng bổ cao nhất, vì nó không nói gì về việc Người mà ngươi là.

sach-03450 (1)

Ồ, thế thì có gì sai trong việc giết người?

Hãy quay lại. Không có gì sai với bất cứ điều gì. Sai là một hạn từ tương đối, nó chỉ sự đối nghịch với điều mà ngươi gọi là đúng.

Nhưng cái gì là đúng? Ngươi có thể thực sự khách quan trong những vấn đề này không? Hay đúng và sai chỉ là những mô tả được ngươi đặt chồng lên trên các sự kiện và hoàn cảnh, theo quyết định của ngươi về chúng?

Và xin hãy nói cho ta biết, cái gì tạo nên cơ sở cho quyết định của ngươi? Kinh nghiệm của ngwoi chăng? Không. Trong hầu hết mọi trường hợp, ngươi đã chọn chấp nhận quyết định của một ai đó khác. Một ai đó đã đến trước ngươi, và được cho là biết rõ hơn ngươi. Có rất ít quyết định hằng ngày của ngươi về chuyện sai và đúng là do ngươi đưa ra, hoặc dựa trên hiểu biết của chính ngươi.

Điều này lại càng đặc biệt đúng đối với các vấn đề quan trọng. Quả thực, vấn đề càng quan trọng, ngươi lại càng ít lắng nghe kinh nghiệm của chính mình, và ngươi thường sẵn lòng lấy ý tưởng của người khác làm của mình hơn.

Điều này giải thích tại sao ngươi đã từ bỏ hầu như mọi quyền kiểm soát trên một số lĩnh vực trong đời ngươi, và một số vấn đề nảy sinh trong kinh nghiệm con người.

Các lĩnh vực và vấn đề ấy thường bao gồm những chủ đề quan hệ mấu chốt với linh hồn ngươi: bản chất của Thượng đế, bản chất của luân lý thật, vấn đề thực tại tối thượng, các vấn đề sinh và tử xoay quanh chiến tranh, y học, phá thai, cái chết êm ái, tổng số và bản chất các giá trị, cấu trúc và phán đoán của cá nhân. Những vấn đề này, hầu hết các ngươi đã bỏ qua hoặc gán cho người khcs. Các ngươi không muốn tự quyết định về chúng.

Ai đó quyết định đi! Tôi sẽ theo! Tôi sẽ theo. Người khác bảo tôi đâu là đúng đâu là sai.

Dù sao đi nữa, đó là lý do tại sao các tôn giáo lại phổ biến như thế trong nhân loại. Hầu như hệ thống niềm tin nào thì không thành vấn đề, chừng nào nó còn vững chắc, nhất quán, rõ ràng và cứng nhắc trong các kỳ vọng của nó ở nơi những người đi theo. Những hành vi và niềm tin kỳ lạ nhất có thể, và đã được gán cho Thượng đế. Họ nói đó là đường lối của Thượng đế. Đó là lời Ngài.

Và cũng có những người sẽ chấp nhận điều đó. Một cách vui sướng.

sach-03440

Bởi vì ngươi thấy đấy, nó loại bỏ đòi hỏi phải suy nghĩ.

Bây giờ, hãy nghĩ về việc giết người. Có thể có một lý do hợp lý cho việc giết chết cái gì đó không? Hãy nghĩ về điều ấy xem. Ngươi sẽ thấy rằng ngươi không cần đến một quyền bính bên ngoài nào hướng dẫn ngươi, không cần một nguồn nào ở trên cho ngươi câu trả lời. Nếu ngươi nghĩ về nó, nếu ngươi xem ngươi đang cảm thấy gì về nó, thì câu trả lời sẽ hiển hiện với ngươi, và ngươi sẽ hành động theo đó. Đây gọi là hành động theo quyền bính tự thân

Chính khi ngươi hành động dựa trên uy quyền của người khác, thì ngươi tự gây rối cho mình. Các quốc gia có nên sử dụng việc giết chóc để đạt tới mục tiêu chính trị của họ không? Các tôn giáo có nên sử dụng giết chóc để củng cố các mệnh lệnh thần học của chúng không? Các xã hội có nên sử dụng việc này để đáp trả lại những người vi phạm quy tắc hành xử trong đó không?

Việc giết người có phải là một phương thuốc chính trị phù hợp, một biện pháp khuất phục tinh thần hay công cụ giải quyết vấn đề xã hội không?

Bây giờ, có phải việc giết chóc là điều ngươi có thể làm nếu ai đó muốn tìm ách giết ngươi không? Ngươi sẽ sử dụng sức mạnh giết chóc để bảo vệ sự sống của một người được yêu mến? Một người thậm chí ngươi không biết là ai?

Có phải việc giết chóc là một hình thức tự vệ hợp lý chống lại những kẻ đi giết, nếu họ không bị ngăn lại bằng một cách nào khác?

Có sự khác nhau giữa giết và sát nhân không?

Nhà nước muốn ngươi tin rằng giết để hoàn tất một kế hoạch thuần túy chính trị là việc hoàn toàn có thể biện hộ được. Quả thực, chính phủ cần ngươi tin lời của họ về điểm này để có thể tồn tại như một thực thể có quyền lực.

Các tôn giáo muốn ngươi tin rằng giết để rao truyền và duy trì sự hiểu biết và gắn bó với chân lý đặc thù của chúng là việc hoàn toàn có thể biện hộ được. Quả thực, tôn giáo đòi hỏi ngươi tin vào lời của chúng về việc này, để có thể tồn tại như một thực thể có quyền lực.

Các xã hội muốn ngươi tin rằng giết để trừng phạt những người vi phạm một số điều nào đó, những điều này thay đổi theo thời đại, là việc hoàn toàn có thể biện hộ được. Quả thực, xã hội bắt ngươi phải tin vào lời của nó về việc này, để có thể tồn tại như một thực thể có quyền lực.

Ngươi có tin những lập trường của chúng là đúng không? Ngươi có tin vào lời của ai khác không? Bản ngã của ngươi nói gì?

Không hề có đúng và sai trong những vấn đề này.

 

Nhưng do quyết định của mình, ngươi vẽ nên bức chân dung về Người mà ngươi là.

Thật vậy. Bằng những quyết định của họ, ngươi đã vẽ nên bức tranh ấy rồi.

Dựa vào các quyết định của mình, tôn giáo nơi các ngươi đã tạo ra những ấn tượng bền vững không thể gột sạch được. Bằng quyết định của họ, xã hội nơi các ngươi cũng đã tạo ra các chân dung tự họa của mình.

Ngươi có hài lòng với các bức tranh ấy không? Có phải đó là những nét ấn tượng ngươi muốn vẽ nên không? Các chân dung ấy có trình bày được Người mà ngươi là không?

Hãy cẩn thận với những câu hỏi ấy. Chúng có thể buộc ngươi phải suy nghĩ. Suy nghĩ là chuyện khó khăn. ĐƯa ra những xét đoán về giá trị cũng khó khăn. Nó đặt ngươi trước một sáng tạo thuần túy, vì có quá nhiều lần ngươi nói, "Tôi không biết. Đúng là tôi không biết". Nhưng dù vậy, ngươi vãn phải quyết định. Và vì thế ngươi phải chọn, ngươi phải đưa ra một lựa chọn giả tạo.

Một chọn lựa không như thế - một quyết định không đến từ một kiến thức riêng nào trước kia - là một sáng tạo thuần túy. Và cá nhân luôn ý thức, ý thức sâu sắc, rằng trong khi đưa ra những quyết định như thế, bản ngã được tạo ra.

Khi ấy, khi những người khác bảo với ngươi nên cảm thấy như thế nào, và điều ấy trực tiếp đi ngược lại điều ngươi cảm thấy - ngươi cảm nghiệm được một xung đột ở sâu bên trong mình. Một điều gì đó ở sâu bên trong ngươi bảo ngươi rằng điều người khác đã nói với ngươi đó không thuộc về người mà ngươi là. Bấy giờ thì biết đi đâu, làm gì?

Nơi đầu tiên ngươi tìm tới là các nhà truyền giáo - những người đã đặt ngwoi vào vị trí thứ nhất. Các ngươi chạy đến các linh mục, các mục sư và thày dạy của mình, và họ bảo ngươi đừng lắng nghe bản ngã của mình nữa. Điều tệ hại nhất là họ sẽ tìm cách hù dọa để các ngươi tránh xa việc đó, tránh xa điều các ngươi biết được bằng trực giác.

Họ sẽ khiến các ngươi cả thấy hiểu biết và cảm nhận bằng trực giác của các ngươi sai lầm thế nào và nơi duy  nhất các ngươi có thể tìm thấy sự an tâm là trong tư tưởng của họ, ý niệm của họ, thần học của họ, các định nghĩa về đúng sai của họ, và cả quan niệm của họ về Người mà ngươi là.

Sự cám dỗ ở đây là tất cả những gì các ngươi phải làm để có được sự chuẩn nhận tức thì chỉ là đồng ý. Hãy đồng ý và các ngươi sẽ được chuẩn y ngay lập tức. Một số người thậm chí còn ca hát, hò reo, nhảy múa và vẫy tay trong lúc hallelujah nữa.

Điều ấy thật khó cưỡng lại.

Các sự chấp thuận và phô bày ít khi đi đôi với những quyết định nội tâm. Các cuộc tung hô hiếm khi xoay quanh những chọn lựa theo chân lý của cá nhân. Thực tế hoàn toàn ngược lại. Không những người khác có thể không vui mừng, thậm chí họ còn nhạo báng ngươi nữa. Ngươi nghĩ cho chính mình sao? Ngươi đang quyết định dựa trên bản thân sao? Ngươi đang áp dụng thước đo của ngươi, phán đoán của ngươi, các giá trị của ngươi sao? Nói cho cùng ngươi nghĩ ngươi là ai vậy?

Và thật vậy, đó chính là câu hỏi mà ngươi đang trả lời.

Nhưng công việc ấy phải được hoàn tất với rất nhiều sự cô độc. Không có phần thưởng, không có chuẩn nhận, thậm chí không có chút nào đáng lưu ý.

Và như vậy, ngươi hỏi một câu rất hay. Tại sao phải tiếp tục? Tại sao phải bước chân vào con đường như thế? Sẽ được gì khi dấn thân vào hành trình như vậy? Đây là động lực thúc đẩy? Đâu là lý do?

Lý do thật đơn giản đến nực cười.

Vì chẳng có gì khác để làm cả!

Trích: Đối thoại với Thượng đế - Neale Donald Walsch - ThaiHaBook phát hành.

PV (lược trích) - ảnh: Lê Dương
Mời quý vị độc giả đọc tin hàng ngày về chủ đề sức khỏe tại suckhoecong.vn trong chuyên mục Văn hóa