Giá như HAGL còn những trụ cột như Công Phượng, Văn Toàn hay Văn Thanh, mọi chuyện đã khác - Ảnh: CAND
Bóng đá Việt và những rào cản nghiệp dư
Ông Park Hang-seo và 2 nghìn ngày với bóng đá Việt Nam
Khi đội bóng “mạnh vì tài trợ, sợ vì…đụng hàng”
V.League 2023: Sao chùm, sao lẻ
“Giá như..” đầu tiên liên quan đến T.Bình Định và thủ môn Văn Lâm sau trận thua muối mặt 0-5 trên sân của đội bóng mới trở lại Công an Hà Nội. Giá như đội bóng đất võ còn giữ được ngôi sao phòng ngự Tấn Tài và Thanh Hào thì có thể nhiệm vụ phòng ngự sẽ được tổ chức tốt hơn, nhiệm vụ tấn công cũng sẽ tốt hơn khi Tấn Tài thường xuyên leo biên và ghi bàn như một tiền đạo thực thụ? Và như vậy hệ thống phòng ngự không thể đặt Văn Lâm vào thế bất lực, liên tục phải vào lưới nhặt bóng như vừa qua? Và phải chăng, từ đỉnh cao sau AFF Cup 2022, thủ môn số 1 Đông Nam Á và Việt Nam đang ở giữa vực sâu của sự nghiệp dù mới bắt đầu giải đấu?
“Giá như” thứ hai liên quan đến Hoàng Anh Gia Lai (HAGL) và trận đấu mở màn tẻ nhạt, vô hồn trên sân Pleiku trước đội bóng ứng viên xuống hạng Hồng Lĩnh Hà Tĩnh. Khi không có Công Phượng, Văn Toàn, Xuân Trường, Văn Thanh, Hồng Duy, dù vẫn có Kiatisuk trên băng ghế chỉ đạo, đội bóng phố núi liên tục bị phản công vỗ mặt, liên tục có bóng nhưng bế tắc, vô hồn và không biết nói là họ đang phòng ngự kiểu gì, tấn công theo bài vở nào? Cả trận đấu họ chỉ có một tình huống có thể ghi bàn là cú đánh đầu của tiền đạo Brandao trong một pha bóng bổng vô tình. Còn lại là vô số các đường chuyền hỏng, mà hỏng nhiều nhất, gây nguy cơ nhất lại đến từ Tuấn Anh - người cũ còn lại được tin cậy nhất? Hoàng Anh Gia Lai từng gây thất vọng khi đội hình toàn sao còn nguyên vẹn. Nay ở trong tình trạng vá víu, vướng cả trong và ngoài sân cỏ, ai mà biết được họ sẽ tụt đến cơ nào tới đây?
“Giá như” thứ ba là chuyện Sông Lam Nghệ An trong trận gặp SHB Đà Nẵng hầu như chỉ tấn công cánh phải với Trọng Hoàng, còn cánh trái nơi trước đây Văn Đức thường xuyên gây đột biến, nay bỏ ngỏ. Đó cũng là trận đấu tẻ nhạt khi đối thủ chủ trương phòng ngự và đội chủ nhà chỉ lóe sáng với một bàn thắng rồi ngay lập tức ỉu xìu chỉ vì một lần tấn công ăn bàn của đội khách. Không nói ra nhưng ai ai cũng muốn nói lên một điều rằng, giá như còn Văn Đức, hay giá như Mạnh Quỳnh chơi tốt thì một trận thắng chắc chắn sẽ nằm gọn trong tay đội bóng thành Vinh. Bởi SHB Đà Nẵng dù mạnh mồm trước giải nhưng thực lực hầu như không thay đổi gì nhiều so với trước. Vậy mà chủ nhà bất lực suốt cả hiệp 2 dù liên tiếp thay người, nhưng mọi chuyện chỉ đến mức tròn vai mà thôi.
“Giá như” nữa là câu chuyện của Hải Phòng với việc để mất Rimario (vua phá lưới mùa trước với 17 bàn) vào tay đối thủ Bình Dương, để rồi người cũ này liên tiếp “nã” 2 bàn mở hàng trong trận đầu gặp lại đội bóng cũ. Lý do được nói thẳng ra là Hải Phòng không đủ tiền để giữ lại Rimario dù rất cần, rất mong muốn và việc này là “bất khả kháng”.
Lý do chung của những câu chuyện “giá như” trên đây có thể bắt nguồn từ nguyên nhân giống với chuyện của Rimario, tức không đủ tiền nên bất lực, nhưng cũng có cả chuyện “tiền không phải là vấn đề đầu tiên” như đối với các cầu thủ ngôi sao của Hoàng Anh Gia Lai. “Không mua được bằng tiền thì sẽ mua bằng rất nhiều tiền” đang ứng vào bóng đá Việt, để rồi Bình Định, Sông Lam Nghệ An, Hải Phòng… dù muốn, dù không đều phải chịu trận, đều phải thốt lên “giá như…” sau mỗi trận đấu, mỗi tình huống không đạt được như ý. Sau vòng 1, những Văn Hậu, Văn Thanh, Hồng Duy, Rimario…được cho là phát huy ngay tác dụng, hiệu ứng của sức mạnh đồng tiền, nhưng Văn Đức, Tấn Tài… thì chưa chứng minh điều gì nổi trội so với trước và phải chờ những trận tới mới đánh giá được.
Trong khi vô số những “giá như” như trên cất lên đó đây, hy vọng đó là khoảng trống sẽ dần được lấp đầy bởi những ngôi sao mới ở các đội bóng. Cuộc đua sẽ luôn thú vị, hấp dẫn khi sao mới xuất hiện, sao cũ biết cách tỏa sáng đúng lúc, thậm chí sao mới thay thế sao cũ hết thời, mờ nhạt. Khó nhưng điều đó tất yếu sẽ đến, sẽ không còn ai đó phải nói “giá như..” sau mỗi trận đấu hay mọi nhẽ trên mọi đấu trường…
Bình luận của bạn