Thầy cô luôn cống hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp giáo dục
2 cách tự cắm lẵng hoa xinh, ý nghĩa tặng thầy cô ngày 20/11
Lớp học "đặc biệt" của thầy giáo khuyết tật
20/11: Tưởng nhớ Ông Tổ ngành TPCN
20/11 - Nói về những người thầy nổi tiếng thế giới
Cô giáo dạy văn của tôi kể rằng, khi tốt nghiệp đại học, cô được phân công về miền núi dạy học. 5 năm ở bản, không biết bao nhiêu đêm cô khóc vì học trò bỏ lớp, không biết bao nhiêu ngày trèo núi, băng rừng vào từng làng, từng bản để vận động các em đến trường, cùng các em chống lại cái lạnh, cái đói để không chìm vào cái dốt. Chính những năm tháng không thể quên đó chính là ngọn lửa để cô luôn cháy với nghề, giúp cô vượt qua những thăng trầm trong suốt cuộc đời dạy chữ, dạy người của mình. Cô bảo, làm nghề đưa đò không đòi hỏi người đi đò phải nhớ công ơn của mình bởi “khách qua sông có mấy ai nhìn lại, người lái đò tận tụy trải sông sâu”.
Tôi cũng từng hỏi cô rằng: “Bao nhiêu năm đi dạy học, cũng chừng ấy bài giảng, dạy đi dạy lại, cô không thấy nhàm chán sao?”. Khi ấy cô đã trả lời, kiến thức vẫn y nguyên nhưng mỗi thế hệ học sinh đi qua lại đem cho cô nguồn cảm hứng dồi dào và luôn luôn tươi mới. Điều quan trọng là người thầy có biết cách tạo cảm hứng cho học sinh và cho chính mình hay không. Thế mới biết làm nghề dạy học đâu có dễ.
Những nét chữ đầu tiên, kiến thức đầu đời đều nhờ thầy cô chỉ dạy
Tôi cũng còn nhớ ngày học cấp 3, tôi từng chán nản muốn bỏ học nhưng chính cô đã luôn bên cạnh động viên tôi. Mỗi lần tôi nghỉ học không phép thì cô lại tìm đến, động viên an ủi, phân tích điều hay, lẽ phải. Nhớ năm đó, nhà cô cũng chẳng khá giả hơn nhà các bạn trong lớp là mấy, nhưng cô luôn dạy miễn phí cho những bạn có hoàn cảnh khó khăn, thậm chí cô còn lấy tiền lương của cô đóng học phí cho các bạn.
Có lần hai cô trò nói chuyện, cô chia sẻ rằng niềm mong ước lớn nhất của cô là được toàn tâm toàn ý giảng dạy, truyền đạt kiến thức cho học sinh. Nhưng giờ đây, cô lại luôn phải đau đầu với việc trốn học, đánh nhau của trò. Trò trốn học, bỏ tiết, chơi game, gây gổ, quay video đăng lên mạng. Nói xong tôi thấy cô trút tiếng thở dài, "nghề giáo thiêng liêng... nhưng mệt lắm con à". Nói vậy, nhưng sau chừng ấy năm, tôi vẫn thấy cô gắn bó với nghề. Cô bảo, cứ mỗi lần có ý định từ bỏ, cô lại thấy bản thân mình có lỗi khi không cố gắng hết mình.
Bây giờ đã trưởng thành, tôi càng hiểu và thấm thía hơn những lời dạy của cô. Lại một mùa tri ân nữa về, một mùa tri ân nữa tôi không được về thăm cô. Nhưng tôi biết rằng, cô sẽ chẳng bao giờ quên được những học trò của cô, bởi "cô vẫn đến như muôn ngàn tia nắng, sáng soi em bước trong cuộc đời".
Thầy có còn nhớ mặt, nhớ tên con không vì quá thực rất lâu, lâu lắm rồi thầy ạ. Với con vì cuộc sống mưu sinh, vì hoàn cảnh, điều kiện đôi lúc nó cứ cuốn phăng đi tất cả, cuốn đi những kỷ niệm, bạn bè hay những người xưa cũ, nhưng với con ký ức về thầy sẽ mãi mang theo, công ơn của thầy con mãi khắc ghi. Thầy có còn nhớ không, có được đọc những dòng tâm sự này của con hay không nữa, nhưng kỷ niệm này, câu chuyện này thì con không thể nào quên thầy ạ.
Năm đó quê mình còn vất vả, nghèo lắm phải không thầy? Nhà con đông anh em nên khó khăn, xong buổi học ở trường con phải tất tả theo bố mẹ đi làm, rồi đi lấy củi, đi chăn trâu, đi bắt tôm, bắt tép về cho mẹ nấu canh, nấu kho thêm vào bữa cơm của gia đình… Nhà con là thế, bố mẹ quá vất vả vì tụi con, con thương bố mẹ rồi bỏ bê việc học, định ở nhà để kiếm tiền, đỡ đần giúp thêm bố mẹ. Nhưng mỗi khi con vắng học không phép, không có lý do thì ngay bữa sau thầy đã tìm tới nhà, thầy đến bên con, động viên, an ủi, phân tích điều hay lẽ phải cho con biết sự cần thiết của học vấn để thoát khỏi cái đói, cái nghèo của quê mình.
Thầy thường động viên: “Con hãy cố lên, vượt qua tất cả để mà bước tiếp con nhé”. Câu nói ấy làm con nhớ mãi thầy ạ. Con cảm ơn thầy nhé, cảm ơn thầy nhiều lắm, không có thầy thì con không có như ngày hôm nay. Dẫu rằng con đang gian nan, vất vả lắm, mọi thử thách đang chờ con ở phía trước nhưng con hứa sẽ không quên và luôn nghe theo lời dạy của thầy để vượt qua tất cả. Con vẫn nhớ như in năm đó, nhà thầy cũng không khá giả hơn nhà con là mấy và cũng có thể nói thậm chí là nghèo. Con không biết thầy đi dạy mỗi tháng lương bao nhiêu tiền nhưng gia đình thầy lúc nào cũng vui vầy, hòa thuận, mấy con của thầy rất ngoan, học giỏi. Con khâm phục điều đó bởi vì thầy đơn giản không chỉ là người thầy mà còn là người cha mẫu mực, hết lòng yêu thương con cái nữa.
Thầy ạ! Năm đó vào thời gian cũng như năm nay, gần ngày 20/11 thì có một cơn bão ập tới, làng trên xóm dưới quê mình đều bị ảnh hưởng của bão, nhà thì tốc mái, xiêu vẹo, cây cối ngả và mọi thứ đều ngổn ngang. Sau cơn bão là ngày 20/11 nên chúng con đến thăm thầy. Tới nơi thì nhà thầy cũng bị tốc mái, nhìn lên mái thấy thầy cùng với mấy người hàng xóm đang sửa lại mái nhà. Mấy đứa bạn con thì ngơ ngác, sửng sốt vì cứ nghĩ rằng nhà thầy chắc khá giả lắm.
Thầy vui tính, leo thang xuống đon đả mời tụi con vào nhà rồi thầy trò hàn huyên tâm sự. Thầy tiếp chúng con bao nhiêu là chuyện, nói bao nhiêu là điều, rồi thầy hỏi han, tâm sự với từng đứa một. Đi thăm thầy mà tụi con quên tặng quà, khi ra về đi được nửa đường mới sực nhớ và cùng nhau vào nhà thầy lần nữa. Và điều đó chỉ có ở tụi con thôi phải không thầy, chúng con biết với thầy chúng con chăm ngoan, trưởng thành là món quà, tặng phẩm lớn nhất đối với thầy mà thôi.
Với con những câu chuyện như thế này, những kỷ niệm về thầy sẽ theo con cùng năm tháng và chắc không thể có lần thứ hai nữa phải không thầy. Và hơn thế nữa, không ít lần con đã làm cho thầy buồn lòng, thầy tức giận nhưng chưa lần nào thầy nặng lời để gắt gỏng hay trách mắng con. Những lúc như thế thầy lại điềm đạm, chỉ bảo, nhắc nhở, động viên con biết cách đối nhân xử thế hay phải cố gắng học hành để sau này lập nghiệp, giúp đỡ bố mẹ, gia đình.
Bây giờ con đã lớn, con càng hiểu và thấm thía hơn những lời dạy của thầy. Lại một mùa tri ân nữa về, con chạnh lòng khi nhớ đến ngày 20/11, nhớ lại những kỷ niệm và những gì của thời xưa cũ ấy. Đã từ rất xa xưa cha ông ta có truyền thống “Tôn sư trọng đạo”, con đang ở một nơi rất xa thầy và cũng đã mấy mùa tri ân nữa con không được về thăm thầy, thi thoảng đó là lời hỏi thăm, một vài tin nhắn qua điện thoại, thầy đừng buồn nhé. Nhờ có diễn đàn, qua bài viết này con không biết thầy có đọc được hay không, nhưng với con bằng tất cả tấm lòng, sự chân thành và tri ân sâu sắc con gửi đến thầy sự biết ơn và kính trọng nhất.
Bây giờ, mai sau và mai sau bao lâu đi nữa thì con cũng không bao giờ quên được thầy. Công lao, sự dạy dỗ của thầy con sẽ mãi khắc ghi và như ca từ bài hát “Người thầy”, mỗi khi được nghe con lại bồi hồi xúc động nhớ về thầy biết chừng nào:
“Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi
Có hay bao mùa lá rơi
Thầy vẫn đến như muôn ngàn tia nắng
Sáng soi bước em trong cuộc đời”.
Và cuối cùng không có gì hơn, con kính chúc thầy luôn luôn mạnh khỏe và thành công hơn nữa trên con đường, sự nghiệp trồng người của mình.
TÀI LÌ
Tôi thề không cho con theo nghề sư phạm, cha nó vấp phải và ngán tận xương.