Ảnh minh họa
Ba phần tư trong số họ vì thế chóng mặt buổi sáng khi đổi tư thế, mỏi mắt chỉ sau ít giờ làm việc, đêm về mệt nhoài nhưng khó ngủ vì huyết áp quá thấp. Khi điều nghiên "phạm trường" mới vỡ lẽ do nấu ăn rất lạt cho dù chưa bệnh, nhưng vì sợ huyết áp có ngày tăng cao nên quyết định cữ muối giùm cho... cả gia đình!
Mất đi khẩu vị
Quyết định của bà "tổng quản" không sai trên lý thuyết vì người bị cao huyết áp, người bệnh tim mạch đúng là không được ăn mặn để tránh tình trạng muối ăn giữ nước trong cơ thể, gây thêm gánh nặng cho trái tim. Nhưng điều đó không có nghĩa là người chưa bệnh phải sợ muối hơn sợ ma!
Nhiều người hiện nay có khuynh hướng nấu ăn quá lạt do ảnh hưởng của những bản tin y học đổ hết tội cho muối ăn. Bằng chứng là ngay cả món ăn trong nhiều nhà hàng ở TP.HCM không còn được nêm nếm "mạnh tay". Tốt đến thế nào về sức khỏe thì chưa dám chắc 100%, nhưng điều rõ ràng trước mắt là món ăn mất đi khẩu vị độc đáo. Không dông dài ai cũng hiểu món bún mắm còn gì là "mắm" nếu nước lèo không mặn, món thịt kho không thể là kho nếu nước thịt có thể dùng thay... canh!
Nếu tưởng khẩu vị không quan trọng là lầm. Nấu một món ăn gọi là phục vụ sức khỏe để làm gì khi thực khách nuốt không vô? Đừng quên cảm giác hài lòng khi ăn ngon là đòn bẩy để tuyến yên tổng hợp endorphin, nội tiết tố chống stress, giúp ổn định huyết áp khi căng thẳng, giúp yêu đời ngay cả trong tình huống éo le.
Không còn đứng vững
Bỏ qua một bên chuyện khẩu vị, nếu xét về cơ sở khoa học thì biện pháp ăn lạt tuyệt đối để ngừa bệnh tim mạch từ nhiều năm không còn đứng vững sau khi thầy thuốc chứng minh qua nhiều công trình nghiên cứu thời gian gần đây là:
- Người nén lòng ăn quá lạt ngay từ khi còn trẻ cũng không phòng ngừa bệnh tim mạch được bao nhiêu nếu so sánh với người hiểu cách nêm muối vừa phải trong khẩu phần cân đối.
- Ngoại trừ giai đoạn cấp bách, chế độ dinh dưỡng theo kiểu ăn lạt tuyệt đối không giúp ích bao nhiêu cho người đang được điều trị vì cao huyết áp, suy tim... Bệnh tình nếu không thuyên giảm thường vì phác đồ điều trị chưa hiệu quả. Trái lại, nếu "đúng thầy đúng thuốc" thì người bệnh vẫn có thể yên tâm nêm thêm chút muối cho cuộc sống của người bệnh mãn tính vẫn còn chút gì mặn mà.
- Đối tượng sau cơn nhồi máu cơ tim nếu có chút muối trong khẩu phần lại dễ hồi phục và ít bị tái phát hơn bạn đồng môn bị bắt ăn lạt.
- Số người cao niên có dấu hiệu của bệnh "quên ráo" Alzheimer thuộc nhóm có chế độ dinh dưỡng kiêng muối lúc còn trẻ cao gấp ba lần số đối tượng thuộc nhóm "không mặn không về". Đáng ghi nhớ là tỉ lệ bệnh Alzheimer thấp nhất ở Ấn Độ, nơi người dân có chế độ dinh dưỡng với hàm lượng muối trong các món càri cao hơn cư dân xứ khác.
- Tỉ lệ điều trị bệnh trầm uất được cải thiện thấy rõ khi lượng muối ăn trong khẩu phần của người gặp chuyện gì cũng buồn được tăng thêm chút xíu.
Ăn cho đủ muối
Các dẫn chứng kể trên không có gì khó hiểu. Nếu natri là nhân tố giữ vai trò quyết định trong dẫn truyền thần kinh và biến dưỡng tế bào thì không lạ gì nếu nhiều bệnh chứng nghiêm trọng thành hình chỉ vì khẩu phần quá thiếu muối ăn. Thực trạng đó càng đáng được lưu tâm hơn nữa ở xứ mình, nơi người dân khó tránh đổ mồ hôi vì khí hậu oi bức.
Ăn mặn, nói chính xác hơn là ăn cho đủ muối trong bữa cơm, nếu có hại cho sức khỏe là vì nhiều người vô tình tiếp tay tăng lượng muối ăn thu nhập qua thói quen vừa quên uống nước trong và sau bữa ăn, vừa nêm thêm muối khi vào bàn ăn như phản xạ! Đừng mang muối vào cơ thể mà quên đổ nước pha loãng, rồi sau đó đổ tội một cách oan uổng cho món ăn mặn mòi.
Nếu chuyện gì cũng nên ở mức trung dung thì ăn mặn cũng vậy. Tất nhiên không nên ăn quá mặn làm chi để đời con chưa kịp khát nước thì cha đã vào... bệnh viện! Nhưng nếu đến cá còn ươn vì không ăn muối thì người khỏe sao nổi nếu cơ thể thiếu muối triền miên. Thậm chí đến vẻ đẹp kiêu sa còn phải nhường ít bước cho nét đẹp "mặn mà" thì món ăn cũng thế.
Tất nhiên không nhất thiết lúc nào cũng phải "thêm mắm giặm muối" cho sinh chuyện nhiêu khê, nhưng thử hỏi sao gọi là hợp lý nếu người ăn lạt để bảo vệ sức khỏe lại nuốt không trôi món ăn vì khử... muối! Cần gì phải dẫn chứng đến món ăn nhạt nhẽo, ngay cả tình người xưa nay cũng thế, hễ nhạt sớm muộn phải phai!
Bình luận của bạn