Chút hương hoa nhài trong ký ức cũng như hiện tại khiến nỗi nhớ quê hương của người xa xứ càng thêm da diết
Những nguyên nhân khiến trẻ em hay ốm vào dịp Tết?
Mẹo đơn giản hỗ trợ chữa zona thần kinh tại nhà
2 món gà nướng hấp dẫn với nồi chiên không dầu
Bị đáo tháo đường ăn táo tàu được không?
Xưa lắm rồi...
Sau lưng nhà của bố mẹ tôi là nhà của ông bà lương y già không có con cái. Ông chuyên bắt mạch kê đơn và bán thuốc gia truyền. Nhà ông bà có vườn chè xanh, có giếng khơi ngay đầu ngõ. Quanh giếng khơi là những khóm tóc tiên trổ bông màu hồng, có khóm nhài đơm hoa trắng muốt thơm dịu nhẹ. Hàng ngày con bé năm, sáu tuổi là tôi thường xuyên chui qua lối nhỏ đầu nhà sang vườn của ông bà hái những quả chè, tuốt những bông hoa tóc tiên cùng lũ bạn chơi bán đồ hàng. Bà bảo tôi ngắt những bông nhài mới nở đem vào cho ông pha trà. Bà coi đó như công việc hàng ngày của tôi vậy. Tôi thích lắm. Phần nghĩ mình được ông bà yêu, phần vì được hái những bông hoa đã thơm lại đẹp nữa.
Tuổi thơ của tôi êm đềm như thế ở một vùng đồng bằng Bắc bộ không được bao năm. Tôi theo bố mẹ ra phố thị khi tuổi mười hai. Giờ thì ông bà đã là người thiên cổ lâu rồi. Khóm tóc tiên, giếng nước, bụi hoa nhài chỉ còn trong hoài niệm mỗi khi tôi nhớ về nơi ấy. Mảnh vườn xưa đã biến thành ngôi nhà cao tầng của chủ mới. Nhưng dẫu có nhắm tịt mắt lại, dù bao năm đã trôi qua thì cái giếng nước, khóm tóc tiên, bụi hoa nhài có những bông trắng muốt, cả một vườn chè xanh nặng trĩu những quả cũng xanh, góc kia là cây mít lúc lỉu quả như những chú lợn con vẫn cứ rõ lên mồn một. Tuổi thơ của tôi đấy, sao có thể quên?
Bao năm xa quê rồi, nhất là càng có tuổi càng hay hoài niệm. Bất chợt đâu đó, thoảng một mùi thơm quen quen là ta thường vắt óc để định cho rõ tên mùi hương ấy. Tôi hay vô cớ bắt gặp thoang thoảng hương nhài. Lạ lắm, không lý giải được. Thế là ao ước có một khóm nhài trổ hoa luôn hiện hữu trong tâm trí…
Mấy lần về Việt Nam giấu diếm mang giống sang. Rồi có lần được một cô em đem tặng. Rốt cuộc cây đều không sống nổi. Không nản lòng, lần về nước gần nhất, tôi dành một nửa va ly để mang một gốc nhài trái mùa, mua tù mù ở chợ Bưởi. Nói là trái mùa vì tôi hay về vào tháng 11. Tháng này ở Việt Nam hết mùa hoa nhài, người ta không bán giống cây nữa. Tôi phải cho vào valy xách tay vì nếu gửi vào khoang hàng nặng, sẽ lạnh, cây chết toi luôn. Thoát được ải kiểm tra của hải quan Đức, mang được cây về đến nhà là một “chiến công”.
Sau khi nâng như nâng trứng, nhẹ nhàng cho vào chậu đất mới tinh, tôi thấp thỏm chờ mong. Năm thứ nhất, nhìn thấy cây tươi tốt là lòng khấp khởi. Đến khi có một bông bé tẹo mà dạ xốn xang như vừa được ai đó tỏ tình. Năm thứ hai thì em ý đã không phụ công sức và tình cảm của người chăm sóc. Vượt cả tưởng tượng, suốt tuần nay nhà tôi ngào ngạt hương nhài các bạn ạ. Tứ bề quanh khóm cây có tới trăm nụ xinh, thay nhau nở bông. Vì mua tù mù mà tôi đã rinh về được giống nhài ta, bông nhỏ, không to, từng chùm sáu nụ xinh xắn, tinh khôi.
Bạn sẽ có cảm xúc như thế nào khi đi vắng mấy ngày, mở cửa bước vào nhà là bắt gặp ngay một không gian chìm ngập hương nhài? Từ trên cây đến thành ghế sô pha, dưới sàn nhà… đều vương những bông nhài trắng tinh, thơm dịu.
Thế là một ước mơ nhỏ thôi đã thành hiện thực. Vui quá thành hạnh phúc! Có thể một số người sẽ phẩy tay vì thấy bình thường. Nhưng tôi tin, mơ ước trong nhà có một khóm nhài, được nhìn thấy những bông nhài xinh xinh vương trên sàn nhà, nơi góc phòng, được hít hà thứ hương nhài thoang thoảng... sẽ là khát khao của nhiều người Việt xa xứ.
Bình luận của bạn